
ở trong phòng thế này? Đáng ghét, lẽ nào
lại không nghe lời tôi nói, lại trốn ra ngoài rồi? Cái anh chàng này thật phiền
phức!
Tôi giậm giậm chân, tức lộn ruột, đang định chuẩn bị quay người đi tìm anh ta
thì đột nhiên…
Trước mặt bỗng có cái gì đó lóe qua, một đầu người “roạt” một cái chặn trước
mặt tôi. Mắt đầu người ấy lại ở bên dưới, miệng ở bên trên, thè cái lưỡi dài,
chẳng có cổ gì cả, nhìn tiếp xuống dưới, chẳng thấy có người gì cả…
“A… ma!” Tôi kinh hãi hét ầm lên, co rúm người lại, đến cái lông tơ trên
người tôi cũng run lên cầm cập. Trên đời này tôi sợ nhất là ma, đặc biệt là ma
treo cổ.
Đầu người ấy thò hai tay ra ấn chặt vai tôi, đồng thời mở miệng: “Tiểu Ngư cô
nương, cô sao vậy?”
Sao cái giọng nghe quen thế nhỉ, là Thượng Quan Cảnh Lăng! Tôi ngẩng đầu lên,
nhìn thấy cả người anh ta đang treo ngược lên, hai chân cứ như có lực từ ấy, gắn
chặt lên trần nhà…
“Anh, anh, anh xuống ngay đây cho tôi!” Anh ta liền thu lưỡi lại, tôi vuốt
vuốt ngực, tôi tức tối nhìn anh ta: “Anh không có việc gì làm hay sao mà lại
treo nguời như vậy hả? Lại còn làm cái bộ dạng như ma treo cổ thế... định dọa
chết tôi đấy hả?”
Thượng Quan Cảnh Lăng nhanh nhẹn lộn một vòng, tiếp đất một cách vững vàng,
đôi mắt sáng nhìn tôi một cách tội nghiệp: “Xin lỗi, tại hạ không cố ý!”
“Ôi, không sao, không sao.” Tôi xua xua tay, nhìn đôi mắt anh ta, mềm lòng đi
một chút, ngọn lửa tức giận bao trùm khắp phòng bỗng chốc tan biến: “Ăn đi, tôi
mua cho anh một cái đùi gà và một cái bánh hamburger đây!”
“Đa tạ!” Thượng Quan Cảnh Lăng thấy tôi không giận nữa, liền tỏ ra rất
vui.
“Nhưng mà, anh treo người lên đó làm gì vậy?”
“Tại hạ đang luyện công! Sư phụ nói, một ngày không luyện tập, sẽ không thạo
pháp công, nghĩ lại thì tại hạ đã mấy ngày không luyện công rồi!” Thượng Quan
Cảnh Lăng tự trách mình.
“Võ công của môn phái các anh là phải treo lên trần nhà để ngủ à?” Thật không
thể hiểu được tại sao cổ nhân lại có kiểu luyện công kì lạ như vậy. Thực sự là
còn kì lạ hơn cả việc Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng.
Thượng Quan Cảnh Lăng cười thẹn thùng, giải thích: “Sư phụ nói, ngày nào cũng
làm như vậy, kết hợp với tập thở, sẽ rất có lợi cho việc tăng cường công
lực.”
“Sư phụ nói, sư phụ nói... anh nghe lời sư phụ nhỉ?”
“Một ngày là thầy, cả đời là cha. Hơn nữa, tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, may
có sư phụ không ghét bỏ, lại còn dạy tôi võ công nữa.” Thượng Quan Cảnh Lăng vô
cùng nghiêm túc nói, nói xong mặt bỗng sầm lại: “Tôi thật là bất hiếu, không thể
ở bên cạnh chăm sóc, phụng dưỡng sư phụ được, lại còn sư muội nữa, không biết
giờ có khỏe không...” Vừa nói mắt anh ta vừa đỏ hoe.
Hả? Không được khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc, nhất là khi
người đó lại là con trai. Nhưng ánh mắt của anh ta trông thật đáng thương…
Tôi căng thẳng vặn vặn tay, bối rối nói: “Anh không được như vậy, Thượng
Quan, tôi nhất định sẽ giúp anh!”
“Đa tạ, Tiểu Ngư cô nương!” Thượng Quan Cảnh Lăng lại tươi cười: “Nơi đây
khác hoàn toàn với thế giới mà tôi sống. Ở đây, võ công của tôi hoàn toàn trở
nên vô dụng, tôi chẳng biết cái gì cả, ngay đến bản thân mình cũng không nuôi
nổi. Nếu như không gặp được Tiểu Ngư cô tôi thực sự không tưởng tượng được là
tôi sẽ gặp phải những chuyện gì!”
“Ôi... cái này, không cần phải nói như vậy, cái đó, cái gì nhỉ... giữa đường
gặp chuyện bất bình chẳng tha, đều là người trong giang hồ cả mà, không có gì,
không có gì!” Tôi lắp ba lắp bắp nói, nghe những lời thành khẩn của Thượng Quan
Cảnh Lăng, nghĩ lại mục đích ban đầu của mìnhhi quyết định giúp đỡ anh ta, tôi
bỗng thấy thật khinh thường bản thân mình.
“Ấy, anh còn có cả sư muội? Hai người… thanh mai trúc mã à?” Tôi nhanh chóng
chuyển chủ đề. Tuy câu hỏi này có vẻ hơi tọc mạch, nhưng nếu không hỏi, tôi cứ
thấy “canh cánh trong lòng”, mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại như thế
nữa!
“Đúng vậy, muội ấy cũng là trẻ mồ côi nhưng bây giờ muội ấy đã trở thành một
“Đạo tặc” nổi tiếng giang hồ!” Nói đến sư muội, vẻ mặt của Thượng Quan Cảnh
Lăng hiện rõ vẻ sủng ái, tôi nhìn mà thấy mắt cay cay, nhưng… gì cơ? Đạo
tặc?
“Không nhầm đấy chứ, đạo tặc? Thế thì cô ấy là kẻ cắp, nhưng anh là sai dịch
cơ mà?”
“Đúng thế, nhưng có ai quy định là sư muội của sai dịch không thể là kẻ cắp,
hơn nữa sư muội tôi lại là Hiệp đạo, chuyên đi cướp của nhà giàu chia cho nhà
nghèo!” Tình cảm yêu quý của anh ta đối với sư muội không nói cũng rõ: “Không
những sư muội là Hiệp đạo, tướng công của cô ấy cũng là Hiệp đạo, tiếng tăm còn
lớn hơn cả sư muội nữa.”
Gì cơ? Sư muội có chồng rồi? Ha ha, tốt quá! Nói như vậy, nếu anh ta không
thích sư muội, thì anh ta có thể không quay trở về, không quay trở về thì có thể
ở lại đây… Ít nhất tôi cũng muốn anh ta ở lại đây, ừ, có lẽ tôi muốn anh ta ở
lại đây, giúp tôi kiếm tiền!
“Tôi hiểu rồi, thôi, chúng ta không nói chuyện sư muội của anh nữa…