
chúng ta
nói chuyện khác đi!” Tôi hắng giọng, “Anh biết không, tôi là một học sinh, gia
đình cũng không giàu có gì, nên không có nhiều tiền. Nhưng bây giờ chúng ta ngày
nào cũng phải ăn, uống, ngủ, nghỉ, phòng anh mỗi ngày hết năm mươi tệ, tôi xin
nói với anh là, tôi đã hết tiền rồi, tiền phòng hai ngày nay là phải đi vay bạn
bè…”
“Hả? Tiểu Ngư cô nương, cô vất vả quá, sao không nói sớm với tôi? Tôi sẽ đi
ngay, không làm liên lụy tới cô nữa.” Thượng Quan Cảnh Lăng cau mày, vẻ mặt áy
náy, nói xong, liền thu dọn đồ đạc.
“Đừng, đừng... anh hãy nghe tôi nói đã.” Tôi nhanh chóng giữ anh ta: “Anh như
thế này thì có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa tôi đâu có đuổi anh đi. Tôi muốn bàn
bạc với anh một chút, chứ cứ thế này cũng không được, tôi giúp anh tìm một công
việc, nhưng phải xem anh có muốn làm không đã!”
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!” Thượng Quan Cảnh Lăng không ngần ngại trả
lời, nhưng vừa nói xong, ánh mắt anh ta trở nên ủ rũ, lại có chút lo lắng nữa:
“Nhưng tôi có làm tốt được công việc đó không? Liệu có gây thêm phiền phức cho
cô không?”
“Không đâu, công việc này anh nhất định sẽ làm được, thậm chí làm rất tốt!”
Tôi vỗ vỗ vai động viên anh ta: “Chính là làm huấn luyện viên dạy võ thuật cho
trường chúng tôi, anh sẽ dạy võ cho các bạn học sinh!”
“Thế à? Vậy thì tốt quá, làm cái khác thì tôi không chắc chứ dạy võ công thì
chẳng khó gì với tôi cả!”
Nghe thấy tôi nói thế, thần sắc anh ta bỗng tốt hẳn lên, giống như bầu trời
xanh được gió thổi bay đi những đám mây u ám vậy: “Tiểu Ngư cô nương, tôi sẽ
không để cô phải chịu khổ vì tôi nữa, tôi sẽ làm cho cô thấy vui vẻ và hạnh
phúc.”
Nghe lời hứa nghiêm túc ấy, tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Thuợng Quan Cảnh
Lăng. Ánh mắt anh ta sáng long lanh, toát lên một cảm giác khó tả, thậm chí… mặt
anh ta còn có chút đỏ ửng nữa.
Ông trời ơi, không phải anh ta muốn lấy thân mình để báo đáp tôi đấy chứ? Cái
đó... Tuy tôi không để tâm cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạ lùng!
“Thực ra, cũng không có gì!” Tôi lúng túng nói “Anh không cần để bụng đâ
Ha ha, lạ thật, chuyển chủ đề thôi!
“Ôi… Thượng Quan, anh hãy nghe tôi nói trước đã.” Thấy anh ta định nói gì đó,
tôi nhanh chóng cướp lời: “Bây giờ anh đang sống trong thời đại của chúng tôi,
nhất định phải học phương thức biểu đạt ngôn ngữ và thói quen sinh hoạt của
chúng tôi, nếu không, thân phận của anh sẽ bị người ta phát hiện!”
Thượng Quan Cảnh Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng không muốn gây
thêm phiền phức cho cô! Nhưng tôi phải sửa thế nào?”
“Ồ, không phải lo lắng, tôi đã nghĩ kĩ rồi!” Tôi vừa nói vừa rút từ trong cặp
ra một tập giấy, rồi từ từ mở ra.
“Mười điều không được phép?” Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi đầy nghi vấn.
Tôi gật gật đầu, ngồi xuống và nói từng điều từng điều một: “Anh nhất định
phải thay đổi theo mười điều này. Điều thứ nhất, không được phép tự xưng là “tại
hạ”, phải xưng là “anh”.”
“Điều hai, gặp con gái, không được phép xưng hô là “cô nương”, gặp con trai,
không đưọc phép xưng hô là “huynh đài”. Phải gọi tên trực tiếp, hoặc gọi là “học
trò”!”
“Điều ba, trong giao tiếp bình thường không được phép nói những từ vô nghĩa
như là “chi, hồ, giả, dã” phải dùng những từ ngữ có ý nghĩa như tôi nói.”
“Điều bốn, lúc đi không được nhảy hay lộn nhào!”
“Điều năm, không được dùng khinh công để bay lên mái nhà hay đi trên bờ
tường.”
“Điều sáu, không được để tóc dài, phải cắt tóc thường xuyên.”
“Điều bảy, bình thường ra đường, không được phép mang kiếm, không được phép
mặc trang phục của sai dịch, phải mặc quần áo bình thường như chúng tôi.”
“Điều tám, nếu không được phép của tôi hoặc không có tôi đi cùng, bình thường
không được phép ra khỏi cổng trường, phạm vi hoạt động chỉ hạn chế bên trong
trường mà thôi.”
“Điều chín, không được tự do nói chuyện với người lạ, và không được phép nói
thân thế thật của anh với người khác trừ tôi ra! Hết!”
“Không phải là mười điều sao? Sao mới có chín điều?” Thượng Quan Cảnh Lăng mù
mờ hỏi tôi.
“À, mười điều, điều thứ mười, không được treo người lên trần nhà ngủ!” Tôi
chớp chớp mắt, ha ha, cuối cùng thì cũng nghĩ ra điều thứ mười rồi, tối qua vừa
chép sách vừa nghĩ, hết cả buổi tối mà không ra.
Thượng Quan Cảnh Lăng nghiêm túc nghe tôi nói, nghe xong gật gật đồng: “Cô
yên tâm, Tiểu Ngư, tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi. Nhưng, nếu mọi người hỏi
thân thế của tôi, tôi lại không thể nói sự thật, vậy tôi phải nói thế nào mới
được?”
“Tôi nói với mọi người anh là anh họ tôi, hồi nhỏ bố mẹ qua đời do tai nạn
xe, vì thế anh được đưa đi học võ công, bây giờ mới trở về. Anh cứ nói với mọi
người anh là anh họ tôi là được rồi!” Tôi dặn dò anh ta một cách nghiêm túc.
Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi với ánh mắt kì dị: “Em họ à? Cũng được! Vậy
bao giờ tôi có thể đi dạy võ công cho người ta?”
“Ngày mai tôi đưa anh đi phỏng vấn, nếu trả