Teya Salat
Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328663

Bình chọn: 8.00/10/866 lượt.

ết là Duy đi đâu nhưng thấy Duy không muốn
trả lời. Bà cũng không ép. Bà dễ dãi nói.

- Ừ. Con cứ đi đi. Nhưng nhớ là phải về đây sớm đấy nhé. Đừng
lang thang một mình ở ngoài đó lâu quá....!!

Bà Jenny thở dài. Trong đầu của bà hiện lên một nỗi lo lắng
vô cớ. Trái tim của người mẹ tan nát, khi bà nhớ đến tai nạn của Duy năm nào.
Bà hy vọng điều này không bao giờ lập lại nữa. Bà muốn mình quên đi và không
bao giờ nhớ đến nữa. Bà phải làm sao khi trí óc của Duy khôi phục lại được trí
nhớ như ngày trước. Có lẽ lúc đó nó sẽ đau khổ tột cùng khi biết được sự thật
khủng khiếp kia. Nó có lẽ cũng sẽ hận cả gia đình bà vì đã cố tình dấu g iếm
nó.

Bà đau buồn nhìn theo bóng dáng của Duy rời khỏi phòng. Bà cầu
khẩn.

- Con mong mọi chuyện được diễn ra trong bình lặng. Con mong
mối tình giữa Duy và Vân được tốt đẹp để chúng nó có thể nên đôi. Lạy trời đừng
cho nó nhớ lại những chuyện trước kia. Nếu không bi kịch gia đình lại một lần nữa
bùng lên. Trái tim của con đã yếu đuối lắm rồi, con không thể chịu đựng thêm được
một cú xốc nữa đâu....!!

Duy bước xuống tiền sảnh. Duy đi thật nhanh. Duy sợ Vân đã
đón được xe buýt đến công ty của Khoa. Anh chàng không muốn lang thang một mình
ngoài đường như một thằng điên. Duy hối thúc anh chàng tài xế.

- Anh làm ơn đi nhanh lên...!!

Anh tài xế gật đầu rồi lái xe ra khỏi cổng khách sạn. Chiếc
xe rẽ phải. Duy vừa đi vừa nhìn ra hai bên đường, anh chàng đang tìm kiếm bóng
hình của Vân. Cô nàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ nên bước chân đi chầm chậm trên vỉa
hè. Cơ thể và trí óc của Vân đang hoạt động rất dữ. Con nhỏ thấy hôm nay mọi thứ
dường như trẻ lại. Có thể trong trái tim của Vân đang chất chứa một cảm giác
khác và một hình bóng của một tên con trai. Ánh mắt long lanh. Vân khẽ mỉm cười
lẩm bẩm.

- Hôm nay mình bị làm sao thế này. Mọi hôm mình đi làm. Lúc
nào mình cũng uể oải và chán nản kia mà. Sao hôm nay mình lại háo hức và mong
nhanh đến đó thế nhỉ. Thật là lạ lùng. Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra với trí
óc và trái tim của mình mà mình lại không biết...

...........

Duy mừng rỡ khi trông thấy bóng dáng của Vân trên hè phố.
Nhìn con nhỏ vừa đi vừa mỉm cười. Trong lòng của Duy một nỗi hờn ghen và tức giận
bùng lên. Anh chàng nhếch mép lẩm bẩm.

- Cô ta có nhất thiết phải mừng như thế kia không nhỉ. Đằng
nào lúc nữa cô ta chẳng gặp được ông sếp đẹp trai của cô ta. Cô ta cần gì phải
vui vẻ và mỉm cười thật tươi như thế. Cô ta định cho mọi người xung quanh biết
là cô ta đang hạnh phúc và đang háo hức vì sắp được gặp người trong mộng của cô
tay hay sao...??

Tự nhiên Duy không muốn đưa đón Vân nữa. Anh chàng muốn Vân
đi bộ cho bõ ghét. Bầu trời buổi sáng tuy chưa nắng gắt như ban trưa nhưng cũng
đủ làm cho những người đi đường đổ mồ hôi. Duy nhìn Vân xem con nhỏ có biểu hiện
gì khác nữa không. Anh chàng thấy nụ cười trên môi của Vân vẫn chưa tắt. Đôi mắt
long lanh, khuôn mặt rạng rỡ. Nhìn Vân lúc này tràn đấy sức sống và sinh lực của
tuổi trẻ. Duy tự hỏi điều gì đã làm thay đổi con người và tâm trạng của Vân thế
kia. Có phải vì sắp được gặp lại Khoa nên cô ta mới thay đổi như vậy hay không.

Duy thở dài buồn rầu. Anh chàng nửa muốn bảo anh chàng tài xế
dừng xe lại để đưa Vân đến chỗ làm. Nửa không muốn có bất cứ liên quan gì đến
Vân. Nhìn con nhỏ hạnh phúc Duy không chịu đựng nổi. Duy nhếch mép nghĩ.

- Tại sao cô ta không buồn phiền hay chán nản vì phải đi làm
thay vì được ở nhà bên cạnh mình mà lại vui mừng như được giải thoát thế
kia...!

Duy chán nản quá. Hy vọng của Duy thế là tan thành mây khói.
Duy định lên tiếng bảo anh chàng tài xế quay xe về khách sạn. Duy giật mình khi
nhìn thấy Vân bị một anh chàng chạy bộ buổi sáng va vào người. Con nhỏ quay một
vòng rồi ngã đánh phịch một cái xuống vỉa hè.

Duy vội vã ra lệnh.

- Anh dừng xe lại mau lên....!!

Anh chàng lái xe phanh xe đánh két một cái. Anh ta không hiểu
tại sao cậu chủ lại hốt hoảng đến thế. Anh ta đi bình thường, có va vào ai đâu
mà cậu chủ lại bảo anh ta dừng xe đột ngột như thể có ai đó sắp đâm vào đầu xe
ô tô vậy. Anh ta đâu có hiểu. Duy vì nhìn thấy Vân ngã nên mới bảo anh ta dừng
xe lại.

Duy vội vàng mở cửa xe. Anh chàng chạy thật nhanh đến chỗ của
Vân. Con nhỏ nhăn nhó vì đau đớn. Vân bị ngã một cú thật đau. Vân tức mình bảo
tên kia.

- Anh chạy bộ như thế hả. Anh chạy thì phải từ từ và phải
quan sát những người đi bộ cùng hướng với anh chứ....??

Tên kia gãi đầu, hắn lí nhí nói.

- Xin lỗi em. Tại anh mải nhìn ra hai bên đường nên không
chú ý gì đến em. Anh thành thật mong em tha thứ....!!

Vân thấy anh ta cũng là một người biết điều. Vân nhìn xuống
bộ đồng phục đi làm, con nhỏ nhăn nhó vì chiếc váy của Vân bị dính một ít bụi ở
đằng sau, chưa hết bàn tay của Vân hơi bị xước do con nhỏ sượt tay trên gạch.
Vân kêu khổ.

- Số của mình đúng là xui xẻo. Mình làm gì cũng không bao giờ
được suôn sẻ....!!

Vân cáu tiết nó