
một kẻ
nói dối. Nếu mà mẹ của Duy biết nữa thì lại càng thêm to chuyện. Cuối cùng con
nhỏ nói.
- Chị là bạn của Duy nên quan tâm hỏi em vậy thôi...??
- À, ra thế....!!
Vân cảm thấy lạ vì sáng hôm qua trông Duy chẳng có biểu hiện
gì là quen biết với Đào cả mà ngược lại Duy dửng dưng như không, chỉ có mình
Đào là người nhìn Duy.
- Sao chị không đến chỗ của bọn em chơi...??
- À...!!
Đào khổ sở vì phải nói dối.
- Chị thấy không tiện lắm nên không dám đến....!!
- Em thấy có gì là không tiện đâu. Căn phòng đó lúc nào cũng
chào đón chị. Chị là bạn hay người quen của anh Khoa...??
- Chị là em gái họ xa của anh ấy...!!
- Em làm gì mà đến công ty của anh ấy sáng nay...??
- Em là nhân viên của anh ấy....!!
Đào kinh ngạc nhìn Vân thật kỹ. Con nhỏ mỉm cười hỏi lại.
- Em đang đùa chị đúng không. Vì trông em trẻ quá, em mới có
17 tuổi thì đi làm thế nào...??
- Tuổi tác thì có gì quan trọng đâu chị. Em thấy có những
người mới 15 tuổi mà đã mở được công ty đấy thôi. Như anh Duy chẳng hạn mới có
18 tuổi mà đã tốt nghiệp đại học rồi...!!
Trái tim của Đào nhói lên. Con nhỏ quay lại chủ đề lúc nãy.
- Em có thể cho chị mối quan hệ của em và Duy được
không...??
Vân chưa kịp trả lời. Tuấn Anh đã nói thay.
- Cô ấy là vợ chưa cưới của Duy....!!
Ngay từ lần gặp đầu tiên. Vân đã không thích và không ưa Tuấn
Anh rồi. Con nhỏ ghét nhất là những tên đàn ông mặc áo phông đỏ, quần bò trễ
cáp và ghét nhất ánh mắt hoang dại và si mê khi nhìn người khác của hắn. Đàn
ông gì mà có đôi môi mỏng và có một chiếc nốt ruồi nhạt nhỏ ở mép, đúng là kẻ
ăn nói lươn lẹo.
Lối hành lang mà Vân, Đào và Tuấn Anh đang đứng là một lối
đi hẹp. Nhiều người qua lại khiến cho không gian thêm chật chội. Con nhỏ không
muốn làm phiền người chung quanh nên bảo.
- Em xin phép hai người. Em có chuyện cần làm....!!
Đào vẫn đứng chết lặng khi nghe Tuấn Anh nói Vân là vợ chưa
cưới của Duy. Con nhỏ bàng hoàng hết cả người. Nhìn ánh mắt âu yếm và cử chỉ gần
gũi của hai người vào sáng hôm qua và sáng hôm nay. Đào hiểu ra rằng đó cũng là
ánh mắt khi xưa Duy nhìn mình. Không lẽ niềm tin và hy vọng vào tình cảm của
Duy đến đây là hết.
Tuấn Anh đứng chắn trước mặt của Vân. Anh ta không muốn cho
Vân đi. Vân bực mình hỏi.
- Anh đang làm gì thế...??
- Muốn nói chuyện với em...!!
- Nhưng tôi đã nói là tôi bận rồi mà...!!
- Em bận gì...??
Vân bực mình thật sự. Sao tên này vừa mới gặp mặt đã gây sự
với mình rồi. Vân chán nản nói.
- Anh muốn gì...??
- Anh cũng đã nói với em rồi. Anh muốn nói chuyện với
em...!!
- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh....!!
- Tại sao...!!
- Tôi nhất thiết phải trả lời anh hay sao...!!
Vân lách người qua bên trái. Con nhỏ bước đi thật nhanh. Trước
khi đi Vân còn quay lại le lưỡi ra trêu Tuấn Anh nữa. Tuấn Anh đứng lặng nhìn
theo. Anh ta lẩm bẩm.
- Con nhỏ này cũng thú vị đấy. Mình bắt đầu có hứng với nó rồi...!!
Đào run run hỏi lại Tuấn Anh.
- Những điều mà anh nói lúc nãy có đúng không...??
- Anh đùa em làm gì. Con nhỏ đó đúng là vợ chưa cưới của
Duy...!!
- Em phải làm gì bây giờ hả anh. Vì hình như Duy đã thích
con nhỏ đó rồi....!!
Tuấn Anh nhếch mép lên nói.
- Căn cứ vào đâu mà em nói thế....!!
- Em nhìn thấy Duy đưa con nhỏ đó đi làm vào sáng hôm qua và
họ đi ăn với nhau vào sáng nay...!!
- Nếu cậu ta làm thế vì bị gia đình bắt buộc thì sao...!!
- Anh chẳng hiểu gì hết. Duy còn mỉm cười và nói chuyện vui
vẻ với cô ta nữa. Anh biết Duy vốn là một con người lạnh lùng dù có bị bắt ép
thì anh chàng cũng không thể diễn đạt và tự nhiên như thế được...!!
Tuấn Anh trầm ngâm không nói gì. Trong lòng hắn một niềm vui
sướng bùng lên vì nếu Duy thích Vân thật thì may cho hắn quá, hắn sẽ làm cho
Duy đau khổ hệt cái cách mà hắn đã làm khi cướp Đào từ tay của Duy trước đây.
Trò chơi này sẽ nhạt nhẽo nếu như Duy không có chút tình cảm nào với Vân. Lúc
đó dù hắn có cướp được Vân cũng như không. Cái hắn muốn nhìn thấy là bộ dạng thảm
bại và thiểu thảo của Duy khi nhìn thấy Vân trong vòng tay của hắn. Hắn muốn độc
chiếm tất cả từ tài sản, công ty và bây giờ là cô vợ chưa cưới đáng yêu; xinh đẹp
của Duy nữa.
- Chúng ta bàn tiếp chuyện hôm qua chứ...??
- Chuyện gì...??
- Chuyện tình cảm giữa em và Duy chứ còn chuyện gì nữa ...!!
- Em không hiểu anh sẽ giúp em bằng cách nào. Đừng nói với
em là anh chiếm lấy Vân còn em giữ lấy Duy đấy nhé...!!
- Em thật thông minh. Ngoài cách đó ra em nghĩ còn có cách
khác hay sao...??
- Em không biết nhưng hình như anh không đơn giản chỉ muốn
giúp em mà anh còn có một âm mưu khác đúng không...??
- Hôm qua anh đã chẳng nói với em là chuyện của anh em không
cần phải biết còn gì. Em