
chỉ cần biết chuyện của em là được rồi....!!
- Làm sao chúng ta có thể hợp tác với nhau khi anh không nói
rõ mọi chuyện cho em biết...!!
- Anh xin lỗi nhưng anh không thể nói cho em ngay lúc nãy được.
Cứ để từ từ rồi anh nói cho em biết sau. Anh hứa sẽ không dấu diếm em bất cứ điều
gì cả....!!
- Em không tin anh. Anh đã lừa em sâu cay một lần rồi. Điều
đó cũng đủ cho em một bài học khó phai...!!
- Con người cũng có sai lầm và cần được tha thứ chứ. Không lẽ
chỉ làm sai một lần là em cắt đứt quan hệ với họ à...??
- Em cũng không biết nữa. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh là em
lại giận phát run...!!
Tuấn Anh ngọt ngào nói.
- Thôi dẹp chuyện ân oán cá nhân sang một bên đi. Cái chúng
ta cần bây giờ là phương án cụ thể để hành động cho thuận tiện và thành
công...!!
- Đầu óc của em bây giờ dối lắm. Em không nghĩ ra được cách
nào hay cả...!!
- Cái đó thì em khỏi lo. Anh sẽ nói cho em chi tiết cụ thể
mà anh đã nghĩ ra...!!
Đào và Tuấn Anh tìm một chỗ khuất. Tuấn Anh dạy cho Đào biết
phải làm gì để có được lại Duy. Con nhỏ kinh ngạc và trợn tròn xoe mắt ra để
nghe.
-------------------
Vân bấm thang máy con nhỏ đi từ trên xuống, rồi từ dưới lên.
Vân lang thang từ hành lang này tới hành lang khác. Chỗ nào Vân cũng thấy mới lạ
và hứng thú. Con nhỏ reo lên sung sướng vì khám phá ra những thứ mà con nhỏ
chưa nhìn thấy bao giờ. Trông Vân như một con bé lần đầu tiên từ trên rừng về
thành phố nên trông cái gì cũng lạ và cũng mới mẻ.
Bề mặt thang máy được ốp đá hoa cương sáng bóng. Vân khẽ lấy
tay sờ nhẹ vào nó. Vân đi cùng mấy vị khách người nước ngoài, con nhỏ mỉm cười
chào họ. Họ cũng mỉm cười chào lại Vân. Vân hứng thú trao đổi với họ mấy câu. Họ
kinh ngạc vì Vân có thể hiểu được ngôn ngữ của họ. Vân giải thích cho họ hiểu
là con nhỏ chỉ là một vị khách ở đây.
Cuộc xum họp của gia đình Duy diễn ra trong không khí trầm lặng.
Bà Jenny không nói một lời nào. Bà để cho mẹ chồng và bà Marlyn đối đáp vài
câu. Xong đâu đấy ai có phòng người ấy về. Sau khi tắm rửa và thay quần áo
xong. Bà Hồng Trà hỏi Duy.
- Vân đâu rồi hả cháu...??
Duy lễ phép nói.
- Cháu cũng không biết nữa. Cô ấy đi từ lúc nãy đến giờ mà vẫn
chưa thấy về....!!
Duy móc điện thoại trong túi quần ra. Anh chàng gọi điện cho
Vân. Vân mỉm cười hỏi.
- Có chuyện gì không anh...??
- Em bây giờ đang ở đâu đấy...??
- Em đang ở trong thang máy lầu ba...!!
- Em đi đâu mà lên đấy...??
- Em chỉ muốn thăm quan xung quanh khách sạn thôi...!!
- Em về ngay đi nhé. Bà nội đang tìm em đây này...!!!
- Vâng. Em biết rồi....!!
Con nhỏ chào tạm biệt hai ông khách người nước ngoài. Vận chạy
thật nhanh về căn phòng mang biển số 101. Đây là một căn phòng VIP có giá đắt
nhất ở khách sạn. Căn phòng này chỉ giành cho những ai có nhiều tiền và giàu xụ
thì may ra mới dám ở còn đâu họ đều đăng ký phòng khác.
Căn phòng rộng dãi và thoáng mát. Nó giống như một khu thu
nhỏ cho một đại gia đình người Hàn sinh sống. Một căn phòng rộng nhất ở được đặt
ở giữa làm phòng khách, còn lại xung quanh là sáu căn phòng nhỏ khác nhau. Lúc
đầu mới nhìn vào tưởng đây là một căn phòng thay đồ vì có những tận sáu cánh cửa
màu xanh.
Vân chưa bao giờ thấy có kiểu thiết kế và xây dựng kỳ lạ nào
như khách sạn này. Vân cũng không quen sống cùng người lạ. Con nhỏ vẫn còn chưa
quay về nhà trọ để thu dọn đồ đạc. Vân chán nản nghĩ.
- Bằng mọi giá mình phải chuyển ra khỏi đây. Nếu ngày nào
cũng phải gặp mặt và ăn cùng với những con người như Tuấn Anh và mẹ của anh ta
thì thà rằng mình bị mắng còn hơn...!!
................
Bữa ăn diễn ra trong trầm lặng. Vân không ăn quen trong
không khí đại gia đình như thế này. Vân cảm thấy ngại ngùng và ăn không nổi.
Con nhỏ và vội hai đũa cơm rồi buông đũa đứng dậy. Vân hối lỗi nói.
- Cháu xin phép....!!
Bà Hồng Trà ngạc nhiên hỏi Vân.
- Sao cháu ăn ít thế. Thức ăn do nhà hàng nấu không hợp với
khẩu vị của cháu à...??
Vân bối rối trả lời.
- Dạ. Không phải thế. Do lúc sáng cháu đã ăn rồi nên hơi
ngang dạ...!!
Bà Hồng Trà mỉm cười bà biết Vân ngại. Bà gật đầu bảo.
- Ừ. Thôi cháu đi đi. Nhưng nhớ là đứng đi chơi xa quá nhé.
Lúc nữa bà có chuyện muốn nói với cháu....!!
- Dạ. Chúc mọi người người ngon miệng....!!
Vân bước ra ngoài. Con nhỏ chạy biến lên lầu. Vân mở cửa
phòng của mình. Căn phòng được trang trí toàn màu vàng nhạt, từ tấm láp trải
giường, gối và rèm cửa. Căn phòng không được rộng rãi cho lắm nó chỉ đủ cho một
người sống. Vân đưa tay sờ nhẹ vào cây đèn bàn. Vân bật cười nói.
- Không biết ai là người thiết kế ra cái khách sạn này. Mà tất
cả mọi thứ đều chìm trong màu vàng thế nhỉ. Các tông màu được pha chế với nhau
tạo cảm giác cho người khác như lạc vào một khu rừng mùa thu.
Vân nằm dài trên giường, con nhỏ bật