
ng người là nàng đang chờ chàng, bên cạnh còn khoảng mười cô nương nữa. Bọn họ trang điểm, ăn mặc, chải tóc giống nhau y hệt, và giống hầu hết các cô thôn nữ bình thường khác : váy áo một màu xám tro, tóc cột hết ra đằng sau. Thử thách của nàng là : trước khi hội đêm tàn, chàng phải tìm cho ra nàng lẫn trong phố đông người.
Chàng đứng giữa phố, nhắm mắt lại. Nàng cùng các cô nương bắt đầu tản ra xung quanh, mất hút trong biển người. Chàng mở mắt ra. Trước mắt chàng bao nhiêu khuôn mặt loang loáng lướt qua, nhưng chẳng có khuôn mặt nào quen thuộc. Bỗng dưng cảm thấy thử thách của nàng thật ác. Một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng chàng. Có phải nàng đã bỏ lại chàng mà đi hay không? Chàng lao đi như điên dại, trong tim, một cái gì đó sắp vỡ òa. Không hiểu sao chàng lại có ý nghĩ rằng, nếu tối nay không tìm thấy nàng, thì chàng sẽ mất nàng mãi mãi.
Một bóng áo xám thấp thoáng phía xa, chàng thật nhanh len lỏi qua bao nhiêu người đang chen lấn xô đẩy nhau. Lúc gần như đã chạm tay đến, thì có một người bỗng đâu vụt qua trước mặt chàng. Thân ảnh đi qua, bóng dáng kia cũng mất hút. Có lúc chạm tay đến rồi, khấp khởi mừng thầm, thế nhưng đến lúc nàng ta quay lại thì chỉ là một khuôn mặt xa lạ. Cứ thế, chàng đuổi hình bắt bóng hoài, kết quả vẫn chỉ là một con số không. Đêm càng khuya, trái tim chàng càng loạn nhịp. Tử Băng Tâm, nàng ở đâu?
Nàng đứng từ xa quan sát chàng. Cái tội làm nàng buồn đâu thể nói tha thứ là tha thứ ngay (nhỏ nhen ghê ^^). \ Ta phải hành hạ chàng một phen\. Cứ hễ chàng đến gần nàng, nàng liền chạy đến một địa điểm khác. Khi thì lẫn trong các cô nương đang giải đố đèn, lúc thì trà trộn chỗ các bà xem diễn xiếc, thỉnh thoảng lại núp trong dòng người hào hứng coi tấu hài. Nàng cứ trốn còn chàng cứ tìm, đang gần đấy mà thoáng chốc đã xa. Nhưng rồi nhìn chàng hớt ha hớt hải giữa đám đông với nét mặt gần như tuyệt vọng mà vẫn không chịu bỏ cuộc, nàng chợt chạnh lòng. Chuyện của nàng và chàng cũng giống như trò chơi cút bắt này, nếu như cả hai cùng chạy không ngừng như vậy, thì sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nhau. Dù rằng có đứng chung một nơi, nếu như trong lòng cố gắng lẩn trốn thì cả hai chỉ có thể đi trên những con đường song song, vĩnh viễn không có điểm giao nhau. Người ta nói : hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Thế nhưng cái duyên ấy có phải do ông trời hoàn toàn sắp đặt, hay cũng phải do người dụng tâm một phần? Tự dưng nàng dừng lại giữa phố. Nàng không chạy trốn nữa. Nàng sẽ đứng đây chờ chàng đến tìm mình. Khóe môi khẽ nở một nụ cười. Ta đã dụng tâm rồi. Lần này chàng có tìm thấy ta không, đích thực cần phải xem cái duyên mà ông trời ban cho chúng ta.
Một hồi tìm loạn cả lên mà chẳng thấy nàng đâu. Đêm đã về khuya, mọi người lục đục ra về. Chàng ra sức trấn an mình. Bình tĩnh nào Gia Huy, chưa hẳn đã hết hi vọng. Thực ra cứ lục tung mọi thứ lên như vậy cũng chẳng phải cách hay. Mày phải đi theo cảm giác, đi theo trái tim. Chàng nhắm mắt lại lần nữa. Đúng thế, phải làm cho mọi thứ xung quanh chỉ là hư không. Thế gian này chỉ có ta và nàng là tồn tại. Phải rồi, mùi hương thơm mát đặc biệt này chỉ có ở nàng. Cứ đi theo hướng đó, nhất định khi mở mắt ra sẽ thấy nàng trước mặt. Chân chàng như được gió nâng bước, nhẹ nhàng tiến lên, trong lòng tràn ngập tin tưởng. Trái tim càng đập rộn ràng hơn. Có lẽ đã sắp tìm thấy nàng rồi. Hân hoan ùa về lấp đầy cõi lòng. Khi không xác định được phương hướng, hãy nghe theo tiếng gọi của con tim.
Quả thật, khi chàng mở mắt ra, nàng đang đứng đó nhìn mình với một nụ cười trên môi. Chàng không biết mình đã bao giờ hạnh phúc thế này chưa. Chàng lao đến bên nàng, mạnh mẽ ôm ghì nàng vào lòng mình. Lần này chàng sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa. Mừng mừng tủi tủi, chàng không biết trên mắt nàng, một giọt châu cũng vừa mới lăn nhanh. Đó là nước mắt của hạnh phúc. Nàng đã đúng khi đứng lại và chờ đợi chàng. Tìm thấy nhau trên phố đêm này, hai người chính là duyên phận.
Chàng ôm nàng lâu thật lâu, để xác nhận rằng thân hình mảnh mai đang trong vòng tay mình đây không phải là ảo ảnh, rồi chàng mới buông nàng ra. Nàng nhìn chàng, dịu dàng:
- Thử thách đã hoàn thành. Bây giờ chàng hãy hỏi đi, ba câu, ta sẽ trả lời.
A! Khi tìm thấy nàng, chàng suýt nữa là quên béng đi mất mục đích ban đầu của mình. Sau thử thách, chàng lại chẳng muốn biết gì nữa cả. Chỉ cần được bên nàng như bây giờ, ngoài ra đâu có gì quan trọng hơn? Với lại, tự dưng chàng sợ biết câu trả lời. Nhưng mọi chuyện cũng nên đem nói rõ hết một lần.
Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, lúng túng:
- Ừm...câu đầu tiên ta muốn hỏi...Trong tim nàng...đã có ai chưa?
Thật ngại quá, khi không lại nói đến chuyện này. Mà chàng cũng chẳng biết mình mong chờ nàng sẽ nói thế nào. Nàng nói không, nghĩa là không hề có chàng. Như vậy tim sẽ đau. Nàng nói có, vậy có thể là nàng đã yêu ai khác không phải chàng. Tim sẽ càng tê tái. Hình như nó đã đập lỗi một nhịp khi chàng nín thở đợi chờ.
- Ta...có. Trong tim ta đích thị có một