
bé Băng Tâm đã cầm tay cậu bé mà nói trong hơi thở đứt quãng:
- Huynh yên tâm. Ta sẽ không bỏ huynh lại đâu. Mẫu hậu ta vẫn thường bảo, người ta chết đi rồi sẽ hóa thành sao trời. Nếu ta chết, ta sẽ hóa thành vì sao sáng nhất, tối tối ở trên trời dõi theo huynh. Như thế huynh sẽ không phải cô đơn...
Nụ cười khó nhọc nở trên đôi môi trắng bệch của cô bé. Khoảnh khắc đó, dù có chết, Lâm Phong cũng không bao giờ quên. Thật may mà Bạch Cư lão quái đã tìm đến vì thấy hai đứa trẻ đi lâu không trở về, kịp thời cứu Băng Tâm...
Chàng buông thanh kiếm xuống. Chết tiệt. Bỗng dưng chàng không muốn giết người. Làm như thế sẽ làm máu nhuộm lên kỉ niệm thiêng liêng mà chàng luôn nâng niu trong lòng. Chàng quay lưng lại, vừa bước đi được một bước, thì bỗng có tiếng kiếm chém vào gió nghe sắc lạnh, tiếng người đau đớn la lên thất thanh. Tất cả mọi người kinh hãi : hai mẹ con nọ đã lìa đời, vẫn ôm chặt lấy nhau. Một vị tướng quân của Lâm Phong đứng gần đó, máu tươi từ cây kiếm của hắn ta chảy xuống không ngừng. Thấy Lâm Phong trợn mắt nhìn mình, hắn ta vội vàng đến trước mặt chàng, quỳ xuống, chắp hai tay nhận tội:
- Hạ thần chưa được phép đã xuống tay, ngàn lần có tội. Thế nhưng mẹ con tiện nhân này đã xúc phạm đến uy nghiêm của hoàng tử và hoàng phi, cũng là uy nghiêm của quân đội Minh quốc. Tội của chúng quyết không thể tha.
Chàng nhíu mày một cái, không nói gì, bước đi. Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Đám đông xung quanh đã như thùng thuốc nổ, giờ thêm một mồi lửa được vứt vào, nổ tung. Mọi ngưởi xô đẩy những người lính đứng hai bên, muốn xông vào băm chém tên giặc máu lạnh. Những tiếng la ó, kếu khóc ngày càng râm ran:
- Bọn độc ác, chúng bay không phải là người.
- Quân mọi rợ, chúng bay còn không có chốn dung thân hay sao? Tại sao lại đem quân đi xâm chiếm khắp mọi nơi?
- Chúng bay là quỷ dữ. Người dân chúng ta có tội tình gì cơ chứ? Chúng bay sẽ chết không toàn thây...
Nghe những lời phẫn nộ của dân chúng, chàng bỗng cười vang:
- Phải, các ngươi hỏi hay lắm. Các ngươi có tội tình gì mà phải chịu cảnh tan cửa nát nhà, sinh li tử biệt? Vậy thì ta sẽ nói cho các ngươi biết. Tất cả những đau khổ mà các ngươi phải chịu đựng đều là do một người. Cô ta tên là Tử Băng Tâm. Các ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ. Sẽ còn rất nhiều người phải chết, nếu như Tử Băng Tâm cô ta không chịu xuất đầu lộ diện.
Đúng vậy. Các ngươi hãy kêu gào nữa đi, hãy khóc than nữa đi. Hãy mang nỗi oán hận của các ngươi đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Hãy réo gọi, hãy chửi rủa người con gái có tên Tử Băng Tâm. Ta sẽ đem thần chết đi khắp nơi nơi. Ta không tin nàng không chịu xuất hiện.
Nghinh Hương nhìn chàng lúc này mà chết trân, không nói được câu nào. Một tình yêu đau khổ có thể biến con người ta thành ác quỷ. Lâm Phong cũng vậy, mà nàng cũng vậy. Nghinh Hương trước kia đến một con chim chết nàng cũng khóc thương. Nghinh Hương của ngày hôm nay nhìn thấy hai sinh mạng lìa đời, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Chỉ cảm thấy tâm hồn trống rỗng. Hình như hồn phách nàng cũng chán ngán với người chủ yếu đuối không có khả năng làm được gì như nàng, nên cũng đã bỏ nàng mà đi.
Một đồn mười, mười đồn trăm. Chẳng mấy chốc, đâu đâu cũng vang vọng lời chửi rủa, oán thán cô gái tên Tử Băng Tâm. Tử Băng Tâm, cô ta là ai? Không ai biết cả. Tử Băng Tâm cô ta đã làm gì nên tội? Không ai biết cả. Chỉ biết rằng tất cả đau thương mà bọn họ phải chịu đựng đều xuất phát từ nàng mà ra. Cô ta trốn chui trốn lủi ở đâu, để cho họ phải sống trong địa ngục thế này?
Sở Liệt quốc, huyện Hồ Thủy.
Có một ngôi làng nhỏ dưới chân núi chỉ có vài chục người sinh sống. Họ rất ít giao lưu với bên ngoài. Họ tự nuôi gia súc gia cầm, tự trồng lúa trồng rau để phục vụ sinh hoạt. Cuộc sống tuy còn nhiều vất vả, nhưng rất êm đềm hạnh phúc. Trong sân một ngôi nhà nhỏ, tiếng trẻ con cười đùa rộn vang một góc. Một lãng khách tựa cửa, nghĩ ngợi xa xăm. Đó là một thiếu niên anh tuấn, lanh lợi, rất giỏi võ thuật. Hai tháng trước, chàng tình cờ đi qua nơi này đúng lúc một bọn cướp đến đây quẫy nhiễu dân làng. Đương nhiên là chàng đã ra tay nghĩa hiệp cứu giúp những người dân lương thiện. Họ tha thiết muốn chàng ở lại đây, một mặt bảo vệ họ nếu toán cướp muốn quay lại, mặt khác giúp họ dạy võ cho mọi người trong làng, để họ lấy vốn phòng thân. Mặc dù không muốn lưu lại, nhưng do mọi người khẩn nài quá, nên đành nhận lời (^^ Xạo quá). Thế là từ đó, chàng ở lại đây sống cùng với dân làng. Chàng không chỉ dạy võ cho họ, mà còn bày cho họ bao nhiêu là trò vui. Nào là tung xúc sắc, đánh mạt chược trong những khi rỗi việc. Rồi buổi tối đến đốt lửa nướng thịt, nhảy múa hát ca. Dân làng ai ai cũng quý mến chàng. Thậm chí mấy cô bé con trong làng còn coi chàng là thần tượng, quyết tâm mai này lớn sẽ làm cô dâu của chàng.
Chàng chẳng bao giờ đi ra khỏi làng. Khi nào cần mua những vật dụng thiết yếu, chàng đều nhờ những người trong làng tiện ra ngoài mu