
có thể nói là hoạn nạn có nhau. Thấy bạn
Ôn Kỷ Ngôn không hề nhầm, Đường Mật Điềm như trút được gánh nặng, hỏi
anh ta: “Vậy số tiền này làm thế nào?”
“Cô trừ tiền nhà và tất cả các khoản tôi nợ cô, số còn lại rút ra hộ tôi!” Ôn Kỷ Ngôn nói ngay.
“Cái gì? Rút tất cả cho anh?” Đường Mật Điềm kinh ngạc: “Anh định cầm 46 vạn 2 nghìn tiền mặt trong người ư?” Anh ta muốn thử tình hình trị
an hiện nay, hay cố tình dụ kẻ cướp?
“Vậy rút 2 ngàn tiền lẻ để tôi tiêu vặt, còn 46 vạn kia cũng rút ra luôn.” Ôn Kỷ Ngôn tươi cười, nói nhẹ tênh.
“Anh cần nhiều tiền mặt thế làm gì?” Đường Mật Điềm cau mày, ngạc nhiên: “Anh có biết ôm ngần ấy tiền mặt sẽ rất nặng không?”
“Tiền mặt, ôm, rất nặng?” Ôn Kỷ Ngôn lập tức hiểu ý, bật cười ha hả,
bất giác giơ tay thân mật vuốt trán Đường Mật Điềm: “Cô nương, cô không
biết cái đó có thể đổi thành tài khoản tiết kiệm mang tên cô, rồi nhập
mật mã, sau này tôi muốn dùng sẽ có thể lấy ra.”
“Tôi biết có thể làm như vậy, vấn đề là, thưa ông, lúc này ngân hàng
đóng cửa rồi!” Đường Mật Điềm nguýt anh: “Anh muốn rút, sáng mai đi!”
“Cũng được!” Ôn Kỷ Ngôn gật đầu.
“Nhưng ngày mai tôi không có thời gian đi cùng anh, tôi phải làm thêm!”
Đường Mật Điềm nhăn mặt: “Hay là để đến ngày kia tôi được nghỉ, sẽ đi cùng anh, sau đó, làm một quyển séc, như thế tiện hơn nhiều làm giấy
chứng nhận gửi tiền.”
“Cũng được!” Ôn Kỷ Ngôn cười tươi gật đầu.
“Này, sao anh không sợ tôi không trả anh? Ngộ nhỡ, tôi nổi máu tham thì sao?”
“Cô sẽ không như thế!” Ôn Kỷ Ngôn cười, khẳng định.
“Ngộ nhỡ thì sao!”
“Không có ngộ nhỡ gì hết, tôi tin cô.” Ôn Kỷ Ngôn nhìn thẳng Đường Mật Điềm.
Đường Mật Điềm công kích: “Anh tin tôi vậy ư?” Trong thẻ có 46 vạn
tệ, lần đầu tiên Đường Mật Điềm nhìn thấy số tiền nhiều như thế, lòng
không khỏi run run, còn Ôn Kỷ Ngôn lại yên tâm để tiền vào thẻ của cô,
càng khiến cô xúc động.
Ôn Kỷ Ngôn gật đầu: “Hôm qua chẳng phải cô cũng tin mà cho tôi ở lại đấy thôi!”
“Nhưng tôi lại cảm thấy không tin bản thân lắm!” Đường Mật Điềm liếc
Ôn Kỷ Ngôn, sau đó rút chứng minh thư từ trong ví, ấn vào tay anh: “Đây
là chứng minh thư của tôi, anh giữ lấy, về nhà tôi sẽ viết giấy bảo đảm
cho anh, tôi giữ của anh 47 vạn tệ, như thế, anh yên tâm, tôi cũng yên
tâm!”
Ôn Kỷ Ngôn vốn định từ chối, nhưng trước thái độ kiên quyết của Đường Mật Điềm đành gật đầu, cầm lấy chứng minh thư: “Được, tôi cứ tạm giữ.”
“Vậy chúng ta đi chợ thôi!”
“Cũng được, nhưng trước khi đi chợ, cô có thể cùng tôi đi mua ít đồ
dùng không, phải có quần áo mà thay chứ?” Ôn Kỷ Ngôn không muốn mặc bộ
quần áo vớ vẩn này nữa, “Sẽ trừ luôn vào tiền của tôi!”
“Biết rồi!” Đường Mật Điềm cười gật đầu, hai người vội vàng vào trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo cho Ôn Kỷ Ngôn, rồi rẽ vào chợ.
“Điềm Điềm, đây là đâu, sao nặng mùi thế! Chết ngạt mất!” Ôn Kỷ Ngôn
một tay bịt mũi, tay kia kéo Đường Mật Điềm, mắt nhìn xuống mặt đất ẩm
ướt dưới chân, cẩn thận tránh người đi lại và rác bẩn, bịt mũi đi qua
các sạp hàng, quần bò mài màu xanh nước biển và áo sơ mi trắng muốt mới
thay, rõ ràng không phù hợp với cảnh chợ búa hỗn tạp này, đặc biệt là
đôi giày thể thao trắng tinh, dù anh đã cẩn thận né tránh nhưng vẫn
không tránh khỏi dính bẩn, điều khiến anh không thể chịu nổi là đủ các
mùi khó chịu xộc vào mũi anh, làm dạ dày nôn nao.
“Anh là người ngoài hành tinh à? Đi chợ một tý mà như sắp chết vậy!”
Đường Mật Điềm trách, đứng trước sạp rau, cúi chọn ít rau xanh. Ôn Kỷ Ngôn đã nhìn thấy phụ nữ chọn quần áo, mua đồ trang sức, nhưng đi chợ
thì thực sự đây là lần đầu chứng kiến, cho nên có vẻ hiếu kỳ nhìn Đường
Mật Điềm nhanh nhảu chọn rau cho vào túi ni lông. Anh buột miệng hỏi:
“Mua tất chỗ rau này là được, sao phải chọn kỹ thế?”
Đường Mật Điềm im lặng liếc anh một cái, “Mua tất cả anh có ăn hết không?”
“Nay ăn không hết, thì mai…” Ôn Kỷ Ngôn trả lời rất tự nhiên, anh
không muốn ngày mai lại cùng Đường Mật Điềm đến chỗ này, quá nặng mùi,
chỉ mấy lần bị hun như thế, anh chẳng còn muốn ăn cơm nữa!
“Anh thích ăn thức ăn thừa hả?” Đường Mật Điềm nhìn Ôn Kỷ Ngôn như nhìn quái vật, “Anh có chắc không?”
“Không, tôi không thích ăn thức ăn thừa.” Ôn Kỷ Ngôn vội xua tay, “Các món tôi chỉ ăn trong một ngày.”
“Vậy anh mua một lúc nhiều như thế đem về, không những không tươi mà
ngày nào cũng phải ăn! Nếu không thì giải quyết thế nào?” Đường Mật Điềm lườm anh ta: “Đừng nói với tôi, ngay cả điều này anh cũng không biết?”
“Tôi đương nhiên biết…” Ôn Kỷ Ngôn ấp úng: “Chỉ là tôi không muốn ngày mai lại phải đến chỗ này mua rau.”
“Tôi còn định ngày mai để mình anh đi chợ cơ!” Đường Mật Điềm thản
nhiên nói, hôm nay cô dẫn Ôn Kỷ Ngôn đi cùng, mục đích là để anh biết
chợ, sau này tự đi mua đồ, nấu ăn.
“Cái gì? Cô bảo ngày mai tôi đi chợ một mình?” Ôn Kỷ Ngôn vừa nghe,
đã phát hoảng, chỉ vào mũi mình, anh không nghe nhầm chứ, anh đường
đường là đại thiếu gia nhà họ Ôn mà lại đi chợ mua rau?
“Đúng thế, nếu không, cả ngày mai anh định ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.” Ôn Kỷ Ngôn trả lời: “Dù ngày nào cũng ăn mì gói, tôi cũng không đến đây!”
“Anh có thể ngày nào c