Teya Salat
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322842

Bình chọn: 7.5.00/10/284 lượt.

ũng ăn mì gói, nhưng còn tôi thì sao?” Đường
Mật Điềm chỉ vào mình: “Chẳng lẽ, tôi cũng ăn mì với anh?” không đợi anh trả lời, lại tiếp: “Tôi không ăn mì gói, Ôn Kỷ Ngôn, nói ngay cho anh
biết, nếu anh định ăn mì gói để sống, thì tôi không ăn chung với anh
nữa, sau này, đi chợ nấu cơm, tôi tự làm, cấm anh không được ăn thức ăn
của tôi!”

“Điềm Điềm, không phải chứ? Cô nỡ lòng nào ăn một mình?” Ôn Kỷ Ngôn
giả bộ đáng thương nói: “Chúng ta ở chung với nhau, thì đương nhiên phải ăn chung rồi!”

“Dừng lại đi, thứ nhất, chúng ta chỉ là thuê chung nhà, chứ không
phải sống chung!” Đường Mật Điềm đỏ mặt, nhấn mạnh: “Thứ hai trong hợp
đồng quy định rõ, anh nấu cơm, tôi đi chợ, anh đi chợ, tôi nấu cơm, chọn một trong hai việc, nếu muốn ăn chung, nếu không chúng ta ai nấy tự
giải quyết.”

“Đương nhiên là ăn chung!” Ôn Kỷ Ngôn ngước mắt: “Sống dưới một mái
nhà, ăn riêng thì còn ra gì nữa? Hơn nữa ăn riêng cũng rất lãng phí tài
nguyên!”

“Coi như anh nói có lý, ta ăn chung vậy, anh chọn đi, nấu cơm hay đi chợ?”

Đường Mật Điềm hào phóng cho Ôn Kỷ Ngôn lựa chọn.

“Tôi chọn nấu cơm!” Ôn Kỷ Ngôn đánh liều nói, anh không thể nào quay lại cái chợ đó nữa.

“Được!” Đường Mật Điềm gật đầu, “Vậy chúng ta về thôi!”

“Mua ít đồ như vậy, đủ chưa?” Ôn Kỷ Ngôn vừa nói xong đã bị Đường Mật Điềm lườm một cái, vội cười tươi, đỡ cái túi trong tay Đường Mật Điềm,
ngoan ngoãn đi theo cô.

Vừa về đến nhà, Đường Mật Điềm đã vào bếp lấy cái tạp dề đưa cho Ôn Kỷ Ngôn: “Đây, sau này nó là đồ nghề của anh!”

“Đáng yêu thế?” Ôn Kỷ Ngôn cúi nhìn cái tạp dề màu hồng, bên trên còn in hình mèo Hello Kitty to đùng, “Này này, không phải cô có sở thích
sưu tập Hello Kitty chứ?”

“Không!” Đường Mật Điềm lắc đầu, “Tôi chỉ thích đồ màu hồng, mua nhiều mèo Hello Kitty cũng là tình cờ!”

“Hoàn toàn tình cờ!” Ôn Kỷ Ngôn bó tay, “Đúng là hết sức tình cờ!”

“Phải!” Đường Mật Điềm cười gật đầu, cúi nhìn điện thoại trong tay,
thấy có tín hiệu cuộc gọi, sắc mặt bỗng thiếu tự nhiên, cắn môi do dự,
không nghe máy.

“Thật sự chỉ là tình cờ!” “vì có màu hồng phấn!” Kỷ Ngôn thật sự không biết nói gì nữa, “Còn vì có màu hồng phấn!”

“Sao thế? Sao không nghe điện thoại?” Kỷ Ngôn tò mò nhìn cô.

“Tôi không nghe đương nhiên là có lý do! Liên quan gì đến anh!” Đường Mật Điềm nói, rồi thận trọng để điện thoại lên mặt bàn, cứ như nó là
“quả mìn” lùi vài bước, chăm chú nhìn nó vẻ rất căng thẳng, nhạc chuông
vang lên như chọc vào tai: “Em nói em không thể tìm thấy người em yêu,
nên tình nguyện suốt đời này lang thang…”

“Để tôi xem, rốt cuộc là ai gọi, tại sao cô không nghe!” Ôn Kỷ Ngôn hiếu kỳ nghển cổ ngó chiếc điện thoại để trên bàn.

“Không cần anh bận tâm!” Đường Mật Điềm sầm mặt gạt Ôn Kỷ Ngôn sang một bên, “Ôn Kỷ Ngôn, anh có thể đi nấu cơm được rồi!”

“Điềm Điềm, cô có chuyện đúng không, cho nên không dám nghe điện
thoại của mẹ!” Vừa rồi anh đã liếc thấy chữ “mẹ” trên điện thoại của cô.

“Không phải tôi không nghe, mà không dám nghe!” Đường Mật Điềm ngao ngán nói.

“Cô không dám nghe? Cô đã làm điều gì xấu mà không dám nghe điện
thoại của mẹ?” Ôn Kỷ Ngôn ra vẻ bề trên, giáo huấn cô: “Điềm Điềm, cô
không nghe điện thoại của mẹ như thế là không được, cho dù cô làm chuyện gì sai, mẹ cô cũng sẽ bỏ qua, cô thành thực nhận lỗi, ngoan ngoãn xin
tha thứ, mẹ cô nhất định không trách cô…”

“Anh đến là lắm điều!” Đường Mật Điềm ngắt lời Ôn Kỷ Ngôn, “Tôi chẳng buồn giải thích với anh!” Nói xong, dưới sự thôi thúc kiên nhẫn của
tiếng chuông, cuối cùng không chịu nổi, Đường Mật Điềm thở dài cầm máy
lên: “Alô, mẹ à!”

“Mẹ mẹ cái gì, tại sao mãi không nghe máy?” Vừa nghe giọng nói chói
tai của mẹ, Đường Mật Điềm đã nhăn mặt nhích di động ra xa, cố dịu
giọng: “Mẹ, vừa rồi con bận.”

“Phải, bận bận, chỉ có cô bận, thiên hạ đều rảnh hết.” Dừng lại để
thở, bà lại tiếp: “Không phải cô định nói, cô bận nên không thể đi đến
chỗ hẹn với người ta chứ?”

“Ồ, mẹ thân yêu, mẹ luôn hiểu con nhất, ý con là…”

“Không dài dòng, nói ngay xem, tại sao không đi gặp người ta?” Bà Đường nôn nóng ngắt lời con gái.

“Chuyện này…” Đường Mật Điềm ngắc ngứ. Sao cô có thể nói với mẹ,
người mà mẹ định giới thiệu cho cô chính là bạn trai cũ của một người
bạn của cô, hai người đó dù đã chia tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp
nhau, làm sao cô tiện xen vào?

“Mật Điềm, mẹ thấy con không bình thường, bận rộn không phải là lý do!” Bà Đường nói thẳng.

“Mẹ, con chẳng có vấn đề gì cả, chuyện tình cảm không vội được!”

“Tút!” Bà Đường giận dỗi cúp máy. Đường Mật Điềm gọi lại mấy lần nhưng bà không nghe.

“Điềm Điềm, sao cô ỉu xìu thế?”Thấy Đường Mật Điềm thở dài thườn thượt, Ôn Kỷ Ngôn buột miệng hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ hơi mệt, tôi đi ngủ đây, anh cứ ăn cơm trước,
đừng gọi tôi!” Đường Mật Điềm quay trở vào phòng, lao lên giường, nỗi
tủi thân không thể nói ra, ập đến khiến nước mắt bất giác trào ra.

24 tuổi, Đường Mật Điềm vẫn là một cô gái mơ mộng, cô tưởng tượng
trong một cuộc gặp gỡ tình cờ và lãng mạn, cô gặp được vị hoàng tử của
lòng mình. Chàng như thế nào, bản thân cô cũng chưa hình dung ra, nhưng
cảm giác, trong