
với Tu Dương, mà thích Tu Dương, hiện giờ bắt đầu mượn
danh nghĩa của Mật Điềm để theo đuổi Tu Dương không?
Nghĩ đến việc Mễ Tu Dương lấy cớ thích Ôn Ngôn Ngôn, để theo đuổi Mật Điềm, vậy lần này Kỷ Ngôn mượn danh nghĩa Mật Điềm, để theo đuổi Tu
Dương, nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, rốt cuộc Kỷ Ngôn là Gay, thích đàn ông!
Nhưng, nghĩ lung tung, các quan hệ hỗn loạn như vậy, trong lòng Mật Điềm chợt thấy không vui!
“Không phải hôm nay cô hẹn anh ta sao?” Kỷ Ngôn không trả lời Mật
Điềm, hỏi lại lần nữa: ” Mễ Tu Dương sao chưa đến?” không phải là Mật
Điềm nói với anh ta, tối nay có Kỷ Ngôn đi theo, nên Tu Dương tạm thời
thay đổi, trốn không đến đấy chứ? Kỷ Ngôn trong lòng đoán thầm, nói với
Mật Điềm suy nghĩ của mình: “Điềm Điềm, có phải cô nói với Mễ Tu Dương,
tôi đi theo, nên anh ta không vui phải không?”
“Đâu có!” Mật Điềm mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời Kỷ
Ngôn: “Mễ Tu Dương không biết anh muốn đi theo, anh ấy có việc đột xuất, nên mới không đến!”
“Hừm, đồ khốn!” Kỷ Ngôn bực mình chửi, sau đó cười với Mật Điềm:
“Điềm Điềm, cô thấy chưa, anh chàng Mễ Tu Dương, không đáng tin cậy!”
Trong lòng không ngừng chửi rủa Mễ Tu Dương, tối nay anh đã chuẩn bị sẵn cho việc phá hoại buổi hẹn hò, kết quả Tu Dương không đến làm phá sản
kế hoạch của anh!
Nhưng Kỷ Ngôn không biết, hành động của anh, trong mắt Mật Điềm lại
được hiểu theo cách khác, cho nên nhìn ánh mắt của Kỷ Ngôn, thấy có chút khác lạ, “Ôn Kỷ Ngôn, tôi từng nghe qua câu này, càng yêu càng hận” nói đến đây cô ngập ngừng, nhưng nhìn ánh mắt đen sâu của Kỷ Ngôn chằm chằm nhìn cô, Mật Điềm chỉ có thể tiếp tục nói: “Anh ghét Mễ Tu Dương như
thế, không phải là thích anh ta rồi chứ?”
“Tôi thích anh ta? Cô có làm sao không?” Kỷ Ngôn nhảy dựng lên “Điềm Điềm, cô không đùa tôi đấy chứ?”
“Anh đừng kích động, không thích thì thôi.” Mật Điềm lạnh lùng mở cửa xe, nhìn Kỷ Ngôn tức giận, giống như bị người khác đoán trúng tim đen,
tức giận vô cùng, cho nên trong lòng cảm thấy thất vọng…
“Điềm Điềm, tôi nói cho cô biết, cho dù phụ nữ trên đời có chết hết,
tôi cũng không thích người như Mễ Tu Dương!” Kỷ Ngôn lên xe, vỗ ngực,
tức giận đùng đùng nói.
“Vậy anh thích người đàn ông như thế nào?” Mật Điềm nói rồi quay mặt
hỏi Kỷ Ngôn, “Tôi không…” Kỷ Ngôn muốn nói thẳng, cho dù phụ nữ chết
hết, anh cũng không thích đàn ông, nhưng nghĩ đến việc nói dối là gay,
giờ anh chỉ muốn giết chết bản thân, việc khó giải quyết nhất của anh
là, anh không biết giải thích như thế nào với Mật Điềm, anh không phải
là gay, anh thích phụ nữ, hơn nữa lại thích Mật Điềm.
Nhưng nếu anh nói thật, với tính cách của Mật Điềm, anh sẽ bị đuổi ra ngoài, anh mất lợi thế “nhất cự ly”, lại có tình địch giỏi giang như Tu Dương, Kỷ Ngôn không dám nói thật, trước mắt, cũng không thể nói ra sự
thật!
“Anh không cái gì?” Mật Điềm ngoan cố nhìn Kỷ Ngôn, dường như muốn có một đáp án rõ ràng cho câu hỏi này.
Kỷ Ngôn nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Mật Điềm, thấy không trả lời
thì không được, chỉ có thể nửa thật nửa đùa nói: “Tôi thích đàn ông như
thế nào, tôi cũng không biết chắc, nhưng tôi khẳng định, tôi không thích loại người như Mễ Tu Dương!”
“Anh không biết chắc mình thích đàn ông như thế nào?” Mật Điềm
nghiêng đầu, nhìn Ôn Kỷ Ngôn: “Bạn trai anh, anh cũng không thích sao?”
Mật Điềm đỏ mặt khi nghe họ nói chuyện thân mật qua điện thoại. “Không thích” Kỷ Ngôn trả lời không do dự.
“Anh ta tốt với anh như thế, anh lại không thích?” Mật Điềm kinh ngạc nhìn Kỷ Ngôn, trên thế giới này, có hai loại người, một là người sẵn
sàng yêu bạn, sẵn sàng bỏ thời gian vì bạn, một loại khác là người sẵn
sàng cho bạn tiền khi cần, tình yêu của hai loại người này, là sự thể
hiện trực tiếp nhất, đương nhiên ngoại trừ việc được bao nuôi, đó là một giao dịch liên quan đến tiền bạc khác.
“Anh ta tốt với tôi, chưa chắc tôi thích anh ta.” Kỷ Ngôn nhìn Mật
Điềm nói: “Nếu ai thích tôi, tôi cũng đều thích, vậy Điềm Điềm, cô cũng
rất tốt với tôi, tôi có thể thích cô không?”
Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm hỏi đầy hàm ý, đôi mắt đen láy che giấu không nổi tình cảm đậm sâu.
“… Lí luận của anh thật buồn cười!” Mật Điềm trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn,
nói: “Tôi tốt với anh, không hi vọng anh thích tôi!” Giống như Ôn Kỷ
Ngôn, người ta tốt với anh như thế, lại nói là không thích, thật quá bạc bẽo!
“Được rồi, không thích cô thì không thích cô! Tôi vốn đã không
thích!” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm tức giận, vội làm hòa trước, vội nói theo ý của cô để nịnh cô, sau lần chiến tranh lạnh trước, anh giờ không dám
đôi co với cô, làm cô tức giận nữa!
Nhưng Mật Điềm khi nghe câu nói đó, mặt bỗng trắng bệch, cắn chặt vào môi, im lặng hồi lâu… cảm giác thất vọng bao trùm toàn thân, câu nói đó dường như đúng với dự liệu, nhưng lại thật khó chấp nhận…
Chân tướng sự thật luôn luôn làm người ta đau lòng, Ôn Kỷ Ngôn khi vô tình đã nói rõ sự thật, anh không thích Điềm Điềm…
“Điềm Điềm, cô không giận tôi chứ?” Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm thần sắc
không được tốt, vội cẩn thận hỏi, xua xua tay trước mặt Mật Điềm đang
thất thần.
“Không, không, tôi nghĩ nhiều quá!” Mật