
t lắm
thị phi, không thể ở lại lâu được! Cứ tiếp tục ngẩn người thế này, không chỉ khiến Bạch Lâm nhận ra em gái nàng thích tôi, mà còn khiến Bạch Lộ
phát hiện tôi thích chị gái em nữa. Dù khả năng nào xảy ra thì cũng
chẳng có kết cục tốt đẹp cho tôi. Mẹ kiếp, ba mươi sáu kế, chuồn là
thượng sách!
Bạch Lâm nghe tôi nói phải về, bèn vội vàng bảo:
“Mới đến cái đã về ngay, ở lại thêm lúc nữa đi!”. Bạch Lộ nhìn tôi mấp
máy môi, nhưng cuối cùng chẳng nói thành lời. Xem chừng chuyện vừa nãy
cũng khiến em có chút ngượng ngập.
“Tôi quả thực còn có chút
việc”. Tôi nói xong bèn tỏ ý muốn đi. Bạch Lâm thấy không giữ nổi tôi,
đành nói: “Vậy để tôi tiễn cậu!”.
Ra khỏi phòng bệnh tôi mới nhận ra sắc mặt Bạch Lâm có gì đó không ổn, lòng chợt hồi hộp, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng đã phát hiện ra em gái nàng thích tôi? Nghĩ đến đây tôi lại
thấy chán nản. Mẹ kiếp, là tên bã đậu nào nghĩ ra cái câu “thân nhau
chẳng quá nàng dì họ xa”. Nguy hiểm với các cô dì có chỉ số cao nhất
đấy, lúc nào cũng có khả năng bùng phát! Chìm trong suy nghĩ rối như tơ
vò, tôi cứ thế bước đi, tới trước cửa thang máy những tưởng Bạch Lâm sẽ
không tiễn tôi nữa, nào ngờ nàng theo tôi cùng vào thang máy.
Sặc! Ở nơi này mà cũng có thể cùng Bạch Lâm đi thang máy? Tôi không khỏi nhớ lại buồng thang máy chỉ thuộc về hai chúng tôi đêm đó. Len lén nhìn
sang Bạch Lâm, nàng dường như cũng đang nhìn tôi, lòng tôi thoáng dâng
lên một cảm giác ngọt ngào.
Ra khỏi thang máy, tới tầng trệt, tôi cho rằng Bạch Lâm sẽ dừng lại không tiễn nữa, không ngờ nàng vẫn đi
theo, lòng tôi vui sướng mê tơi. Đi mãi đi mãi, đột nhiên Bạch Lâm hỏi:
“Tiểu Triệu, cậu vội vàng đi đâu thế?”.
Tôi không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, ấp úng nhất thời chẳng nghĩ ra lời nói dối nào cho hợp lý.
Bạch Lâm hỏi tiếp: “Tối nay cậu cùng ai ăn cơm vậy?”.
Tôi chột
dạ, nhớ lại câu mình đã nói với Bạch Lâm qua điện thoại. Câu nói đó chắc chắn đã đả thương Bạch Lâm rồi, nếu không sao nàng lại muốn biết tối
nay tôi ăn cơm với ai. Tôi còn đang âm thầm soạn câu trả lời, Bạch Lâm
đã hỏi tiếp: “Là cùng ăn cơm với phó giám đốc Tưởng phải không?”.
Tôi thật không ngờ Bạch Lâm thông minh như thế, vừa đoán đã trúng phóc,
khiến tôi nhất thời hơi hoảng loạn. Len lén liếc trộm Bạch Lâm, nét mặt
nàng dường như có chút tức tối. Xem ra câu nói của tôi qua điện thoại đã khiến nàng không vui, từ từ đã, chắc nàng không cho rằng giờ tôi vội
vàng bỏ đi cũng là để đi gặp Tưởng Nam chứ? Có khả năng lắm! Lẽ nào nàng ghen rồi? Nhưng nàng có thích tôi đâu? Vì sao lại ghen với tôi? Chẳng
phải nàng đã có anh Hình của nàng rồi đấy sao?
Thoáng nghĩ đã
hiểu ra nguyên nhân. Kỳ thực đây là bệnh chứng của đám đàn bà. Tuy không thích tôi, nhưng đến tận bây giờ, dù nàng có chậm hiểu thế nào đi nữa
chắc cũng biết rằng tôi thích nàng. Vậy mà giờ tôi lại đột nhiên quay
ngoắt sang một người phụ nữ khác mà lạnh nhạt với nàng, dù không thích
tôi, nhưng về tâm lý nàng vẫn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi.
Mẹ kiếp,
đúng là chẳng còn đạo lý gì nữa! Người thực sự chịu tổn thương chính là
tôi đây! Tối hôm đó tôi mở to mắt chứng kiến người phụ nữ mình yêu vùi
đầu vào lòng gã đàn ông khác, tôi còn có thể tới đâu kêu oan chứ? Nghĩ
tới đây, cơn tức trong tôi lại dâng lên, tôi lạnh lùng đáp: “Tôi ăn cơm
với ai thì có liên quan gì tới chị? Chị là gì của tôi?”.
Nàng
nghe tôi đáp thế liền bị hẫng, quay sang nhìn tôi vẻ như không dám tin,
tròng mắt bất giác đỏ hoe. Có lẽ nàng nằm mơ cũng không nghĩ tôi có thể
nói với nàng bằng cái giọng này. Nhìn bộ dạng ấy, lòng tôi lại chùng
xuống, vẻ nhu mì này chính là điểm tôi thích ở nàng! Tim tôi đột nhiên
thắt lại, dường như tôi đã bắt đầu nắm bắt được tình cảm Bạch Lâm dành
cho mình.
24.
Thực ra Bạch Lâm hẳn là rất có cảm tình với
tôi. Bởi lần kẹt trong thang máy ấy tôi đã khiến nàng cảm thấy mình là
người đàn ông khá đáng tin cậy. Tuy nàng luôn vờ như không quen biết
tôi, nhưng đó chỉ là một dạng hành động tự vệ, chứ trong thâm tâm hẳn
nàng cũng thấy tôi khá gần gũi. Nếu không nàng đã chẳng nhờ tôi chuyển
đồ cho em gái như thế. Hơn nữa lần này, tôi lại có công cứu em gái nàng, chắc chắn trong lòng cũng rất cảm kích, và thế là, cảm tình ngày một
tăng lên. Đương nhiên thứ cảm tình này còn lâu mới đạt đến mức độ thích
hay yêu gì đó, nhưng chắc chắn có tồn tại!
Bỏ qua chút cảm tình
đó, Bạch Lâm hiện giờ còn đang mang hai dạng cảm xúc đối với tôi. Một là cảm giác áy náy, và hai là cảm giác giận dỗi. Áy náy vì chuyện hôm
trước. Tôi cứu em nàng, vậy mà nàng sấp ngửa chạy đến rồi quên bẵng tôi
luôn, cuối cùng còn diễn màn thân mật với gã đàn ông khác ngay trước mặt tôi nữa. Chỉ nhìn đã biết Bạch Lâm là người phụ nữ chu đáo, nàng biết
tôi thích nàng, tuy không thích lại tôi nhưng cũng không muốn làm tôi
tổn thương. Thế nhưng nàng đã làm tổn thương tôi rồi. Giờ đây tôi đã
quên đêm hôm ấy rốt cuộc mình đã nói câu gì trước lúc bỏ đi, nhưng có lẽ câu nói đó khiến nàng hiểu rằng nàng đã làm tổn thương tôi. Bởi vậy tối nay nàn