Polaroid
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325840

Bình chọn: 7.5.00/10/584 lượt.

đến chuyện:
đây quả là thời cơ lớn cho tôi thể hiện trước nàng đây! Nếu như trong
trận chiến với chuột tôi thể hiện ra khí khái anh hùng của bậc nam nhi,
chưa biết chừng Bạch Lâm sẽ quỳ rạp xuống ống quần bò của tôi cũng nên!
(Đương nhiên, khả năng này khá thấp, nhưng dù cho đó là một cơ hội nhỏ
nhoi tôi cũng sẽ không bỏ qua! Giờ tay họ Hình kia đã hôn được Bạch Lâm
rồi, tôi mới chỉ có một lần bày mưu ôm được nàng, ngoài ra chẳng có bất
kỳ tiếp xúc thân thể nào nữa! Tôi không thể buông lơi tiếp được! Song
tôi cũng có ưu thế, đó là tôi và Bạch Lâm ở chung một nhà, haha, nhất cự ly nhì tốc độ! Cơ hội của tôi đương nhiên nhiều hơn hắn ta!)

35.

Buổi chiều tôi xin nghỉ một lúc chạy ra ngoài thu thập dụng cụ bắt chuột,
keo dính chuột, bả chuột, kẹp bẫy chuột, lồng bẫy chuột… Trên thị trường có công cụ gì diệt chuột tôi gần như đã lùng sạch, buổi tối về nhà liền bố trí đặt bẫy. Từ lúc về nhà, Bạch Lâm lúc nào cũng bám sát tôi, tôi
tới đâu là nàng theo tới đó. Tôi nghĩ thầm: mình có dùng keo dính chuột
dính nàng và tôi lại với nhau đâu, sao Bạch Lâm cứ như dính lấy tôi thế
này! Lòng thầm hỉ hả, trông Bạch Lâm đi đằng sau rón ra rón rén, tôi
bỗng nhớ lại đêm trong thang máy. Bạch Lâm khi đó cũng giống lúc này, bộ dạng kính sợ, tất cả đều dựa vào tôi.

Ăn xong bữa tối, Bạch Lâm
nhất quyết kéo tôi ngồi lại phòng khách xem ti vi với nàng. Ti vi chiếu
phim “Trái tim mùa thu”, tôi xem mà cứ gà gật, Bạch Lâm bên cạnh lại rất nhập tâm, có lúc còn thấy mắt nàng hoe đỏ. Về sau tôi không xem ti vi
nữa mà nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Bạch Lâm, quan sát biểu cảm của
nàng. Vẻ mặt chợt buồn chợt vui, thật đáng yêu biết bao! Có lúc Bạch Lâm nhìn sang tôi, phát hiện tôi đang nhìn nàng, nàng sẽ hoặc quay ngoắt đi vờ như không biết, hoặc kiêu kỳ trừng mắt nhìn tôi, mặt thoáng ửng đỏ.
Tôi thực sự tan chảy rồi, cảm giác này thật giống như đang ngồi xem ti
vi cùng vợ mình. Khoảnh khắc này, mọi sự việc giữa nàng và gã họ Hình
kia đã bị tôi quét sạch đến chín tầng mây. Mẹ kiếp, chỉ cần ngày nào
Bạch Lâm cũng cho tôi những giây phút thế này, tôi sẽ nguyện giết sạch
chuột trên thế gian vì nàng!

Bạch Lâm xem ti vi, nhưng vẫn chưa
quên chuyện lũ chuột, lần nào phát quảng cáo nàng cũng đều hỏi tôi đã
bắt được chuột chưa. Tôi bèn dẫn nàng đi tuần tra những vị trí đã đặt
bẫy, nhưng chưa phát hiện được thi thể con chuột nào. Bà nó chứ, thời
này chuột còn khó lừa hơn người!

Phim phát đến mười một giờ là
hết, Bạch Lâm cũng đã gà gật, nhưng hình như vẫn chưa muốn về phòng ngủ. Nàng ngồi nán lại xem bản tin tối một lúc, rồi quay sang hỏi tôi có xem nữa không. Tôi lắc đầu, nàng tắt ti vi đi, rồi vào phòng vệ sinh. Tôi
quay về phòng mình, đóng cửa rồi lại thấy hơi thất vọng: Bạch Lâm đã sợ
chuột như thế, sao không dính lấy tôi đến tận lúc lên giường đi ngủ đi?
Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nghe Bạch Lâm hét một tiếng thất thanh,
có vẻ là tiếng hét vọng ra từ phòng nàng. Tôi giật thót, vội vàng mở cửa xông ra, chạy tới thấy cửa phòng Bạch Lâm không hề đóng bèn xông thẳng
vào. Vừa đưa mắt đã thấy Bạch Lâm đang đứng trên giường, bộ dạng rất lo
lắng sợ sệt. Tôi bước lại bên nàng, hỏi: Có chuyện gì thế? Bạch Lâm chỉ
xuống giường bảo: “Tiểu Triệu! Cậu xem kia là cái gì?” Tôi cúi xuống
quan sát kỹ càng, sặc, ra là hai viên phân chuột. Xem ra con chuột này
to gan gớm đây! Giường của Bạch Lâm đến ông mày còn chưa trèo lên mà mày đã dám lanh chanh đi trước rồi!

“Chỉ là hai viên phân chuột thôi mà?” tôi nói. “Cũng có gì to tát đâu!”

“Ghê lắm!” Bạch Lâm nói. “Ai mà biết đến đêm nó có trèo lên giường tôi hay không?”

Tôi chợt nhớ ra, nói: “Chị có biết vì sao đêm qua tôi phát hiện ra nhà có
chuột không? Chính là vì nửa đêm nó trèo lên chăn tôi…” Còn chưa nói
hết, Bạch Lâm đã chen ngang: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, ghê quá!”

Tôi bật cười, lấy tờ giấy dọn hai viên phân chuột khỏi giường nàng, rồi
nói: “Chị thấy ghê thì thay ga đi rồi hẵng ngủ!” Nói đoạn liền ra khỏi
phòng, vừa đi vừa quan sát phòng Bạch Lâm. Nói thật là đã dọn về nhà
nàng bao lâu nay nhưng tôi quả thực chưa bước vào phòng nàng bao giờ.
Nhìn thoáng qua, thứ bắt mắt nhất chính là một tấm ảnh lớn treo trên đầu giường, là ảnh cưới! Cô dâu là Bạch Lâm, còn người đàn ông kia chắc là
chồng nàng. Xem ra nàng vẫn chưa nỡ dứt tình với người chồng đã mất!
Bỗng nhiên tôi nhận ra, mình lại có thêm một tình địch!

Lần thứ
hai quay về phòng, tôi đóng cửa lại, ngồi tựa xuống giường, chỉ đợi Bạch Lâm tới gõ cửa phòng. Ha ha, tôi không tin nàng dám một mình ngủ lại
trong căn phòng có chuột! Càng huống hồ vừa rồi tôi đã hạ một chiêu, cố ý nói về chuyện đêm qua chuột trèo lên gường tôi hòng dọa nàng, tối nay
nàng dám ngủ một mình trên cái giường ấy mới là lạ!

Lại nhớ đến
Bạch Lâm lúc ở trong thang máy, vẻ đáng yêu ngốc nghếch của nàng lúc đó, cả niềm tin của nàng đối với tôi đều đã trở lại. Nếu như nàng lại ngủ
bên cạnh tôi như đêm đó lần nữa, thì tôi có nên hạ thủ không? Đang nghĩ
viển vông, quả nhiên có tiếng Bạch Lâm gõ cử