Old school Swatch Watches
Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325791

Bình chọn: 7.00/10/579 lượt.

vào khu nhà. Gã họ Hình đứng một chỗ ngẩn người nhìn theo bóng Bạch
Lâm hồi lâu mới lên xe đi mất.

Tay họ Hình lái xe đi rồi, tôi và
Bạch Lộ mới tiếp tục về nhà. Trên đường, Bạch Lộ rất vui vẻ hào hứng,
hẳn đang cho rằng chị mình đã tìm được một nơi chốn tốt rồi. Trong khi
đó tôi ghen tuông bực bội phát điên, chỉ là cố kiềm chế để không phát
tiết. Về đến nhà Bạch Lâm, Bạch Lộ đưa tay gõ cửa, chỉ lúc sau cánh cửa
đã được mở, Bạch Lâm còn đang ngất ngây trong không khí sinh nhật xuất
hiện trước mặt chúng tôi.

Trong khoảnh khắc cảnh cửa bật mở, tôi
tưởng mình sắp đứt hơi. Tôi có thể thề với cái bóng điện trên đầu rằng
Bạch Lâm lúc này đây là Bạch Lâm đẹp nhất tôi từng nhìn thấy! Ngay sau
đó, trái tim tôi lập tức thắt lại, bởi tôi biết vẻ đẹp của nàng chẳng
phải để dành cho tôi. Cảm giác này đau thương vậy đó.

Bạch Lâm
thấy hai chúng tôi liền sững người, Bạch Lộ nhanh nhảu nói: “Chị, hôm
nay chị đẹp quá!” Nói đoạn giơ chiếc lọ em đã làm trong tiệm gốm ban nãy ra trước mặt Bạch Lâm: “Chúc mừng sinh nhật chị!” Bạch Lâm nhìn thoáng
qua tôi giây lát rồi mới nói với em gái: “Tiểu Lộ! Sao em lại về đây?”

“Em định dành cho chị một bất ngờ thú vị!” Bạch Lộ cười khà khà: “Nhưng xem ra lại là thừa, vì chị đã có người đón sinh nhật cùng rồi!”

“Đừng nói bừa!” Bạch Lâm đỏ mặt. Bạch Lộ nói: “He he, lúc nãy em và anh Lư lừa đã thấy cả rồi, chị đừng lừa bọn em.”

“Gì cơ?” Bạch Lâm sững sờ, ánh mắt lập tức hướng sang tôi. Tôi đút tay vào túi quần, mắt nhìn đi chỗ khác, mặt đầy vẻ mỉa mai.

“Chị đã quyết định rồi phải không?” Bạch Lộ lại hỏi.

“Quyết định cái gì?” Bạch Lâm nói, giọng hơi hoảng.

“Thì chuyện với anh Hình ấy!”

Nghe Bạch Lộ hỏi vậy, tôi cũng chuyển hướng mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch
Lâm, xem nàng sẽ trả lời thế nào. Bạch Lâm đỏ bừng mặt như phát sốt,
nói: “Trẻ con, đừng nói linh tinh!” Ngừng một lúc, nàng nói lảng: “Cái
lọ này em mua ở đâu thế?”

Tối hôm đó, Bạch Lộ ngủ cùng chị, còn
tôi vẫn ngủ trong phòng Bạch Lộ. Co ro trong chăn, nhưng tôi chẳng thấy
buồn ngủ chút nào. Màn kiss giữa Bạch Lâm và tay họ Hình như đóng đinh
trong đầu tôi, rõ là một thảm kịch. Còn thê thảm hơn cả lần trong bệnh
viện Bạch Lâm nhào vào vòng tay tên khốn đó! Chỉ thế thôi đã đủ để tôi
không sao ngủ yên giấc. Huống hồ lại có thêm Bạch Lộ, rõ ràng là em
thích tôi, giờ này không biết có phải em đang nằm trong chăn rủ rỉ tâm
sự cùng Bạch Lâm? Liệu em có kể với chị mình chuyện em thích tôi hay
không? Lòng rối như tơ vò, tôi cứ nằm vậy suốt đêm, sáng hôm sau đi làm
vì thế mà cứ gật gà gật gù. Tinh thần Bạch Lâm có vẻ cũng không được
tốt, lẽ nào đêm qua nàng cũng không ngủ được?

Bạch Lộ ở lại nhà
chị gái hai ngày, đến ngày thứ ba thì quay về Thượng Hải. Trong hai ngày đó, quả tim nhỏ của tôi lúc nào cũng như bị treo lơ lửng. Tôi không dám chọc ghẹo Bạch Lộ như bình thường nữa. Mỗi lần nói câu gì, làm việc gì
đều phải hết sức suy nghĩ cân nhắc, sợ Bạch Lâm phát hiện ra bí mật nhỏ
nhỏ giữa tôi và em gái nàng. Cho đến khi bà dì nhỏ Bạch Lộ đi rồi, tôi
mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Lộ đi rồi, thế giới
lại trở lại là thế giới của hai người. Tôi cứ nghĩ sau buổi tối tay họ
Hình hôn Bạch Lâm, nàng sẽ thường xuyên hẹn hò cùng gã ta mới đúng,
nhưng Bạch Lâm vẫn không ra ngoài nhiều. Thỉnh thoảng buổi tối có không
ăn cơm nhà, cũng chỉ hơn mười một giờ là quay về. Dù có như vậy, mỗi lần Bạch Lâm ra ngoài, tôi đều sợ nàng sẽ đi luôn qua đêm không về. May sao màn kịch đáng sợ ấy vẫn chưa hề xảy ra. (Điều này chứng tỏ tôi đây vẫn
còn cơ hội!)

Thứ Ba tuần thứ ba sau khi Bạch Lộ quay lại Thượng
Hải, buổi tối tôi nằm trên giường, vẫn như mọi khi trong đầu chỉ toàn
hình ảnh của Bạch Lâm, không sao ngủ nổi. Trong không gian yên tĩnh chợt nghe có tiếng gì là lạ. Lục đục lục đục mãi dưới chiếc bàn tôi đặt máy
tính. Sặc! Không phải là chuột chứ, tôi bò dậy bật đèn, nhưng chẳng phát hiện được gì khác thường. Lại chui lên giường tiếp tục nghĩ về Bạch
Lâm. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đang trèo lên chăn,
đưa chân lên đạp đạp chăn mấy cái, thứ đó liền rơi phịch xuống đất, một
tiếng chít truyền tới tai tôi. Sặc, xem ra đúng là chuột rồi. Tôi lại bò dậy lần nữa, bật đèn, tìm hết gầm giường đến gầm bàn mà vẫn không phát
hiện bóng dáng tên oắt ấy đâu. Chẳng còn cách nào khác lại phải trèo lên giường ngủ tiếp.

Ngày hôm sau ngủ dậy trông thấy Bạch Lâm, nhớ
ra chuyện ban tối, tôi thuận miệng hỏi: “Tối qua hình như có con chuột
chui vào nhà, sau này chị đừng để thức ăn bên ngoài.” Không ngờ Bạch Lâm nghe xong mặt mũi liền trắng bệch ra, cứ hỏi tôi xem nên làm thế nào.
Thấy nàng lo lắng vậy tôi không khỏi buồn cười, nói: “Chị đừng sợ! Tôi
có cách xử lý bọn chuột này, hai ba hôm nữa chúng nó xong đời với tôi.”

Đến công ty, Bạch Lâm vẫn hồn bay phách lạc, xem ra rất sợ cái thứ vừa đột
nhập vào nhà nàng. Nhìn bộ dạng sợ sệt ấy, mới đầu lòng tôi còn dấy lên
cảm giác muốn bảo vệ nàng, nhưng sau đó tôi lập tức ý thức