
rõ ràng trước khi mọi việc đi quá xa." Không giống áo kẻ sọc, ngữ giọng anh không tồn tại bất kì sự hăm dọa suông nào dẫu vẫn nhẹ nhàng.
"Anh..." Cô định cao giọng buông ra một câu đối kháng trực tiếp nhưng nét mặt trai đẹp đã bóp nát câu chữ ngay từ trong vòm họng. Đúng như Cáo từng nhận xét, ở người đàn ông này luôn hiển hiện thứ quyền lực vô hình mang tên dã tâm cuồng bạo. Nó khiến cô sợ hãi, nghi ngại, bất an nhưng đồng thời lại mang đến cho một bản ngã đàn bà váy mỏng khác cảm giác an toàn. Tự đấu tranh hai cả hai bản ngã kia, cô hít một hơi dài rồi quyết định thỏa hiệp: "Đó là Junno, em tôi."
Trong lúc này, cô cũng đã từ bỏ nỗ lực giữ khoảng cách thân thể giữa hai người bởi trai đẹp làm chủ tình thế quá tốt. Cô hướng mắt đến áo kẻ sọc Junno rồi liếc mắt sang gương mặt đẹp bên cạnh: "Còn đây là..." Nói được ba từ ấy xong, cô chỉ biết nhíu mày băn khoăn vì không tìm được từ ngữ thích hợp.
Junno đưa tay xoa xoa chiếc cằm trơn bóng như chờ đợi cô tiếp lời. Còn trai đẹp thì thản nhiên ve vuốt dọc theo cánh tay cô, đôi mắt nâu dài hơi díp lại: "Theo tôi biết em không có em trai."
Khốn kiếp, anh ta điều tra mình? Cô nghiến răng như thể đang đè nén cơn thèm khát xé thịt gã đàn ông bên cạnh ra trăm mảnh, sau đó mang về cho con Giẻ Lau mài móng vuốt. Giẻ Lau là một con mèo to béo, lười, ham ăn, hung dữ - cục cưng của cả đám đàn bà nhà cô. Bình sinh cô rất ghét người khác xâm phạm khoảng đời riêng mang của mình, đối tượng chỉ là bạn giường một đêm thì lại càng không được phép. Tuy nhiên, chính cô cũng chẳng thể lý giải vì sao bản thân có thể nhẫn nhịn đến độ chỉ lườm nhẹ nhàng như đường dao gọt cau và nhếch môi gắt lên: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Cùng lúc ấy, Junno đột ngột đứng phắc lên, tiến đến gần với ý định bảo vệ cô hoặc giả góp phần giải quyết tình huống khó hiểu đang diễn ra. Và bàn tay thuông dài chưa kịp chạm vào người cô, anh ta đã thét lên một tiếng đớn đau, khuôn mặt liền tái nhợt, hai bên thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi.
Biến ngón trỏ và ngón cái thành gọng kiềm cứng tựa thép kẹp mạnh vào cổ tay Junno, ánh nhìn lạnh lẽo của trai đẹp dần chuyển thành tia bao dung có xen lẫn sự chịu đựng khi đối diện vẻ hốt hoảng của cô. Nếu quan sát thật kĩ sẽ thấy yết hầu trên cổ anh đã giật mạnh một phách.
Với tạng người Á, Junno thuộc tầm trung nhưng so với trai đẹp, quả thật chả khác nào bọ ngựa đá xe. Tính khí trai đẹp ngang tàng ra sao, ít nhiều cô từng cảm nhận được; cô lại càng hiểu rõ Junno hiền lành, yếu ớt, mong manh nhường nào. Hơn nữa, Junno xem bàn tay chính là sinh mệnh mà cú ra đòn của trai đẹp hoàn toàn đủ khả năng gây tổn thương đến gân cơ. Cô lo lắng nhìn xuống cổ tay nửa tím nửa xanh tái của Junno rồi mím môi giải thích: "Mẹ Junno là người ơn của chị em tôi nên tôi xem nó như người nhà."
Giọng cô run rẩy khi chạm đến hai từ chị em, ánh mắt vô thức tìm về những u uẩn lạc loài trong miền nhớ. Tất cả đều ghi lại trong tâm trí trai đẹp, anh không nói thêm lời nào, chỉ buông tay Junno, khom lưng nhặt mấy món đồ cá nhân cô vừa soạn ra cho lại vào túi hành lý. Một tay giữ chặt tay cô, tay còn lại nhẹ bẫng cầm lấy túi hành lý cùng xách tay của cô, anh nói: "Được! Nếu vậy tôi sẽ bỏ qua. Tuy nhiên, hắn ta còn dám chạm vào người em một lần nữa thì nên xem lại điều khoản bảo hiểm có bao gồm chi phí lắp ráp tứ chi nhân tạo hay không."
Junno một tay ôm một tay, ánh mắt sợ sệt không dám rời khỏi trai đẹp. Âm giọng anh ta run run giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không... À! Chị Lăng xem tôi như em gái mà thôi."
"Tôi biết! Nhưng thiên hướng tình dục không đồng nghĩa với giới tính sinh học và cấu trúc gene." Trai đẹp thản nhiên đáp lời và lướt ánh mắt áp đặt sang cô, vừa khéo dập tắt ngọn lửa phản kháng vừa nhen lên từ cô bằng câu đùa đầy ẩn ý thì thầm vào tai: "Hay em muốn tài trợ cậu ta một cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính hoàn chỉnh?"
"Anh..." Cạnh hàm cô bạnh vuông khi trừng trừng nhìn lên khuôn mặt đẹp luôn tĩnh lặng như mặt nước hồ băng kia. Dẫu chỉ mới là lần thứ ba tiếp xúc nhưng cô chưa bao giờ hoài nghi tính xác thực trong những phát ngôn của trai đẹp. Mặt khác, Junno cần thiết được bảo vệ hơn bản thân cô. Cậu ta còn bố mẹ già, em thơ dại, tiền đồ trong giới thời trang đang rộng mở phía trước. Nghĩ đến cảm giác dễ chịu nơi đáy dạ dày đã bớt rỗng sau những bữa khoai sắn được mẹ Junno chia sớt mỗi ngày, bài học chấp nhận bỗng rực sáng, cô dịu dàng nhìn Junno bằng ánh mắt trấn an rồi cố gắng véo von cất giọng: "Hì! Xin lỗi nếu làm nhóc sợ nhá. Chuyện trai gái hờn anh giận em rách việc ấy mà..."
"Bạn trai bà?" Junno cong môi bán tín bán nghi hỏi lại. Ánh mắt sợ hãi dần được thay thế bằng cách đánh giá cái đẹp theo quán tính nghề nghiệp. Người đàn ông này và bà chị gái già của anh vốn chẳng cùng một tầng lớp xã hội hay đặc thù môi trường sống, liệu có thể là một cặp đôi?
Nhận ra vẻ lo lắng từ tâm hồn nghệ sĩ luôn nhạy cảm của Junno, cô lập tức chủ động kéo tay trai đẹp bước đi, không