Insane
Độc

Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326833

Bình chọn: 9.5.00/10/683 lượt.

ăn bằng đôi chiếc răng hàm còn sót lại, đôi mắt mờ đục lấp lánh ánh mưa đêm biết cười.

Vì sức già cộng thêm thói quen không đi xa chân cầu nên thu nhập của bà Tư khá bấp bênh, ngày khá nhất cũng chỉ đủ mua hai phần cơm bình dân, hầu hết vẫn là mẩu bánh mì lạt hoặc nắm xôi qua bữa, thậm chí nhịn đói vào những hôm mưa gió không ngớt. Về sau, ngoài suất cuối tuần, chị em cô và vài bạn trong nhóm đồng đẳng cùng chung tay hòng mong mỗi ngày, bà có ít nhất một bữa đủ no.

Nghe bà Tư đáp vậy, cô cau mày tỏ ý không vui trong chừng mức của người nhỏ tuổi: "Là bà cháu mình chia sẻ với nhau!" Nói đoạn, cô tự nhiên đặt tay mình lên bàn tay khòng khoèo nhăn nheo màu nâu xỉn bởi nắng mưa, đất bụi kia và xuýt xoa: "Lạnh ghê, bà Tư ha!"

Bà Tư cẩn thận thu vén phần cơm còn non nửa trong hộp, đậy nắp, cho vào túi ni-lông rồi ôm khư khư trên tay, sau đó hướng ánh nhìn thụt sâu trong hốc mắt vào màn mưa nhạt, tặc lưỡi than: "Đã mưa thì chớ, còn thêm gió. Chập khuya hơn, gió dưới sông thổi lên, càng lạnh dữ!"

Cô còn sức trẻ, bên trong mặc áo ấm, bên ngoài có cả áo mưa mà vẫn cảm thấy cơn lạnh xâm chiếm toàn thân thì một bà cụ gần bảy mươi như đèn khuya trước gió sẽ chống chọi thế nào trước cơn bão đang đến gần? Nét ưu tư thấm ướt vành môi khô, cô nhanh nhảu nói: "Dạ! Mà sao bà Tư không ăn hết cơm?"

"Mèn ơi! May mà có mấy đứa ra che lại cái xó này cho Tư." Vừa nói, bà Tư vừa cầm chặt tay cô, trao lời cảm ơn chân thành hơn vạn triệu câu từ buông qua khóe môi. Ánh mắt đục ngầu những âu lo loang loang hai màu xanh đỏ từ mảnh ni-lông đang oằn trĩu che gió đón mưa. Giọng bà như mất hút vào tiếng nước chảy như thác do hệ thống thoát nước đã xuống cấp của cây cầu có tuổi đời gần trọn một thế kỉ: "Mưa vầy, Tư để dành nửa hộp cơm lại, mai sáng ăn. À! Con nhờ đứa nào tháo tấm bạt xuống cho Tư nghen?"

Đây là vị trí ngay dưới mố chân cầu nên thân cầu làm mái che, ba mặt còn lại đều trống. Hiện tại, dẫu đã có che chắn nhưng mưa vẫn hắt vào theo những đợt gió ngược, huống gì không có tấm ni-lông kia thì nơi đây gần như lộ thiên. Điều này khiến cô nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chưa lên tiếng thưa.

Bà Tư nhận ra sự khó hiểu của cô khi mắt đau đáu hướng về chiếc thùng bìa cứng được che chắn bằng những mảnh ni-lông, đặt trên một kệ gỗ xiêu vẹo sau lưng và cất lời trong âm giọng dây dứt u hoài: "Người ta ướt còn khô được chứ giấy mà ướt là rã nát hết! Đời Tư có chừng đó gia tài đem theo hà."

Ở "xóm" gầm cầu này, ai cũng tường tận từng vật bên trong chiếc thùng ấy bởi mỗi ngày ba lượt, bà Tư đều đặn mang chúng ra, ve vuốt thẳng nếp rồi run rẩy ôm ấp vào lòng khi cõi hồn chìm vào cơn thổn thức khôn nguôi. Đó là một cuốn sổ tay loại nhỏ có chép những bài thơ do chính ông cụ bán báo sáng tác tặng riêng bà; vài mươi tấm hình lưu giữ từng đoạn đời của hai người con trai, từ lúc chập chững vào mẫu giáo đến khi lấy vợ, làm bố trong gia đình làm ngài ngoài xã hội, ảnh cháu nội, cả ảnh cưới trắng đen nhạt nhòa; vài ba mảnh giấy ố vàng chứng nhận rằng bà từng một lần được kết hôn cũng như đã ly hôn; hai bộ hồ sơ sang nhượng quyền sở hữu nhà - đất từ tên bà sang tên hai anh con trai. Chấm hết! Những mảnh giấy vô tri ấy chính là sinh mệnh của người đàn bà đã dành trọn cả cuộc đời để nhặt tìm hoài vọng yêu thương.

Giờ thì cô đã hiểu. Nụ cười vốn chẳng mấy tươi nay càng thêm nhạt dưới màn mưa giăng giăng nơi góc gầm cầu vàng võ ánh đèn đường, cô vờ vô tư buông tiếng thở dài não nề: "Hồi chiều, tivi có thông báo bão lớn ngoài biển đang vô, con sợ cái kệ với miếng bạt này không chịu nổi mưa lớn với gió giật."

Ánh mắt mờ đục lộ rõ sự hốt hoảng, đôi tay nhăn nheo thêm run rẩy, bà Tư lắp bắp hỏi lại: "Thiệt sao con? Ác nhơn quá mà."

Cô hơi cúi đầu che giấu nét áy náy: "Dạ thiệt! Tivi thông báo đàng hoàng mà bà Tư. Hay giờ con tính vầy, bà Tư coi được không nha?" Chỉ chờ bà Tư tỏ ý quan tâm, cô lập tức dịu giọng thuyết phục: "Đêm nay bà Tư với cái thùng sang nhà tụi con ngủ lại một đêm, sáng mai bão tan là mấy đứa nhỏ đưa bà Tư ra đây liền..."

"Ý! Đâu có được." Chưa chờ cô nói hết câu, bà Tư lập tức xua tay ra ý chối từ dứt khoát: "Lỡ nửa đêm nửa hôm, thấy mưa bão vầy rồi ổng hay mấy đứa nhỏ con Tư ra tìm, không gặp Tư lại lo lắng thì tội. Nhất là ổng đó, ổng hứa sẽ không phụ Tư. Tư tin ổng!" Âm giọng người phụ nữ đi quá sáu mươi năm cuộc đời vẫn trở nên thỏ thẻ tựa cô gái đôi mươi khi nhắc đến tin yêu nhưng ánh mắt tự ủi an đang dần chìm vào niềm tuyệt vọng mênh mang. Trước mặt bà, đường phố vắng lặng, thi thoảng mới có vài chiếc xe vội vã rẽ mưa, chỉ duy gầm cầu này chộn rộn những mảnh đời chẳng còn chốn nao để trở về.

Dăm năm qua, bà Tư luôn bất chấp mọi khó khăn, quyết sống quyết chết không rời xa gầm cầu đặt sạp báo ngày xưa. Lần thi công đoạn đường dẫn dưới chân cầu, sau khi đã dùng đủ mọi biện pháp vẫn không thể thuyết phục bà dời đi, chính quyền đành áp dụng cưỡng chế. Tuy nhiên chẳng ai dám tưởng tượng ra cảnh bà Tư một tay ôm chiếc thùng giấy,