
tay còn lại tự kề vỏ chai bia lởm chởm những mảnh vỡ sắc nhọn vào cổ mình, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt bi ai cùng cực, ướt đẫm từng câu từ cầu khẩn được ở lại nơi bà đã xem là nhà. Tất cả chỉ vì niềm hi vọng mỏng manh rằng còn ai đó nhớ đến mình.
Do vậy, lòng cô vẫn cồn lên cảm giác vừa xa xót vừa chán ngán dẫu đã biết trước câu trả lời kia. Nhưng mưa đang nặng hạt hơn, gió cuốn xoáy cơn từng cơn lạnh buốt khiến nỗi lo âu lớn dần, che phủ tất thảy. Hít một hơi sâu để nén lại những đắng chát, cô muốn cố gắng thêm lần nữa: "Dạ! Con sẽ viết địa chỉ, số điện thoại của con vô thiệt nhiều tấm bìa cứng rồi treo chung quanh đây. Ông hay con bà Tư đến là thấy liền. Chứ bà Tư nằm đây giữa mưa gió, ông biết sẽ đau lòng lắm hoặc nhỡ có mệnh hệ gì, hai con trai ân hận tới chết cũng không yên."
Gương mặt nhăn nheo biến chuyển theo từng lời cô nói, bà Tư im lặng ra chiều đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, chập thở dài chập lại móm mém cười. Bà nhìn chằm chằm vào màn mưa giăng trắng xóa khoảng không trước mặt đủ lâu rồi cương quyết lắc đầu: "Sống chết có số hết rồi con. Để lại số điện thoại với địa chỉ của con cũng được nhưng Tư sợ ổng với mấy đứa nhỏ hiểu lầm là Tư có nhà mới, quên hết chuyện xưa rồi. Thôi, cứ để Tư nằm đây cho yên lòng!" Dứt lời, bà liền liêu xiêu đứng lên, lưng còng gần như đường thẳng song song với mặt đất, bước từng bước ngắn đến chỗ chiếc thùng giấy, bàn tay gầy guộc run run kiểm tra xem nước mưa có hắt đến nơi đây hay chưa.
Mỗi cá thể đều có quyền chọn lựa cũng như chịu trách nhiệm với quyết định của họ, bất kể người đó là ai hoặc có hoàn cảnh ra sao. Cô thở dài thành tiếng rõ ràng, khóe môi nhếch lên nụ cười bất nhẫn. Bà Tư muốn phó mặc cho định mệnh mà cô chưa bao giờ là thiên thần nên nghĩa vụ này đã đến lúc dừng lại. Dặn dò bà khi Tư thêm dăm lời, trò chuyện cùng những người khác thêm vài câu, cô liền cùng một cậu thanh niên trong tổ đội mưa ngược gió rời đi. Vết thương trên tay cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn nên tự lái xe máy đi về là bất khả.
Đi được chừng vài mươi bước, cô dừng chân trước chiếc giường đơn được kê cao bởi hai chồng gạch. Trên giường, người đàn ông có nét mặt dữ tợn, tầm hai mươi lăm đang quấn chăn ngủ ngon lành. Vẻ như cơn bão đang đến chẳng mảy may ảnh hưởng đến góc gầm cầu kín gió được che chắn bởi hai mố chân cầu vững chắc này. Cậu thanh niên đi cùng trợn mắt lo lắng, tỏ ý cản ngăn khi cô cất giọng đánh thức người đang ngủ kia.
Cô gọi tên "Long" đến lần thứ ba thì chiếc chăn đen ngòm bốc mùi thum thủm liền bực dọc tung ra. Giọng nam ngái ngủ cất lên tràng chửi thề cáu kỉnh trước khi đôi mí mắt thâm quầng lười biếng hé mở. Tiếng chửi thề dừng lại, anh ta lồm cồm ngồi lên, ngáp dài: "Chị hai, chuyện gì đây?"
Không vội trả lời, cô vén áo mưa, từ trong chiếc ba-lô mang sau lưng lấy ra bao thuốc lá, châm lửa một điếu cho bản thân rồi đưa cả bao còn lại cho người tên Long kia. Hành động ấy lập tức khiến nét mặt đối phương dịu xuống. Cô rít thuốc, cất lời bằng chất giọng hòa đồng nhưng không thân thiết: "Dạo này cậu ăn ngon ngủ kĩ quá!"
Long nhanh chóng châm thuốc, rít mấy hơi dài rồi sảng khoái cười: "Cũng tàm tạm!" Đoạn, anh ta liếc qua cánh tay cô: "Tay bà sao vậy?"
"Bị chém!" Cô đáp gọn.
"Đứa nào chém bà?" Long như nhảy nhổm lên, thân hình gầy gầy bật ra khỏi chăn. Ánh mắt trượng nghĩa kiểu giang hồ chiếu thắng đến cô: "Bà nói tui biết, tui chém thấy mẹ nhà nó."
Cô lườm mắt nhìn Long: "Bỏ cái thói anh hùng rơm đó đi! Chị không cần cậu chém người giúp, chỉ cần cậu để mắt đến bà Tư là được."
"Bà Tư Mạc Sầu!?" Long hướng mắt đến góc có mảnh ni-lông xanh đỏ đang giật tung trong gió: "Sao?"
Cái tên bà Tư Mạc Sầu là do những cư dân gầm cầu này đặt cho bà Tư bởi họ cho rằng bà lụy tình đến độ loạn trí giống nhân vật Lý Mạc Sầu trong phim "Thần Điêu đại hiệp".
"Mưa bão nên chị lo mấy đứa choai choai giành mấy tấm ni-lông hay chỗ ngủ với bà Tư. Có gì cậu ngó qua, được không?" Khác với tất thảy những người quanh đây, họ luôn tỏ ra sợ hãi hoặc ghét bỏ Long vì anh ta lầm lì, hung hăng, thi thoảng lên cơn điên đánh chém người; chỉ riêng cô luôn thoải mái thậm chí ra vẻ bề trên khi tiếp xúc cùng.
"Yên tâm, để đó tui lo." Long khí khái gật đầu. Dường như gã Long liều lĩnh thích gây hấn thường nhật đã được thay bằng hình ảnh cậu thanh niên dù bụi bờ vẫn biết kính trên nhường dưới, có lòng yêu dạt dào.
Cô gật đầu an tâm, môi nở nụ cười nhè nhẹ lộ rõ ý tin cậy: "Chị đi đây! Bão đang đến, không có việc gì thì đừng ra đường." Dứt lời, cô điềm nhiên với tay rút thêm một điếu từ bao thuốc trên tay Long rồi quay lưng, bước tiếp.
Mưa nương theo gió, quất ràn rạt vào mặt người những tia nước lạnh buốt. Chiếc xe máy chở cậu thanh niên kia và cô xiêu vẹo lăn bánh giữa phố đêm thưa thớt. Người kia nói to như cố át tiếng mưa gió rít lên từng hồi: "Chị quen với gã Long lâu chưa?"
Đang mải suy tư vấn đề khác, cô chỉ nghe thấp thoáng tên Long nên đáp l