
trai bình thường!!
...
Rất may, năm nay, Hà không cần cảnh báo, Tường Lâm vẫn tình nguyện buông tha không chọc phá em trai. Thay vào đó, anh dành cả buổi lang thang
tán tỉnh mấy nữ sinh đường cong bốc lửa nhà Gallet.
Dạ tiệc diễn ra đã được một lúc khá lâu. Long và Hà đã lang thang gần
hết các gian hàng của ban tổ chức, cũng đã vừa ném lon được một cái bánh bao nhồi bông. Chính xác thì, cái này là Long thắng được tặng cho Hà.
Đây có thể coi là món quà đầu tiên kể từ khi hai người chính thức là một đôi. Hà tự nhủ sẽ coi đây là bảo vật trân trọng suốt đời, dù cho nó chỉ là... một cái bánh bao đi nữa.
Nhìn Minh Hà cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm cái bánh bao có cả mặt mũi, tay chân đang ôm trong tay, Bảo Long bấy giờ mới nhớ. "Mặt bánh bao"
chính là nickname Hải Nam đặt cho Hà suốt từ thời cấp hai. Chàng ngốc
cho rằng, cô đã ăn quá nhiều bóng trong nhưng buổi tập của Long và Nam,
đến mức mặt mũi tròn như cái bánh bao.
Phát hiện đó khiến cho cậu vừa buồn cười, vừa thấy tâm trạng chùng
xuống. Từ khi Long và Hà bắt đầu công khai, Hải Nam đã không còn nói
chuyện bình thường với cả hai người nữa. Chắc chắn, Minh Hà cũng đang
rất khó xử.
Bất giác, cậu vòng tay ôm cả cô và bánh bao vào lòng, đột ngột hôn lên má cô.
Minh Hà bị bất ngờ, mặt đỏ như cà chua chín. Trong thoáng chốc đã quên
đi những suy nghĩ về Nam vừa chợt đến. Cô thoải mái, tựa vào vai Long,
bám chặt cánh tay cậu. Hai người vừa dựa dẫm, vừa chậm rãi tiến ra khu
vực phía trước sân khấu nơi các cặp đôi đang được ghép cặp khiêu vũ.
"Số 24, xin mời hai bạn lên sân khấu."
"Số 24, chúng tôi nhắc lại một lần nữa, xin mời cặp đôi số 24..."
Trong lúc đám đông đang xôn xao, thì Hà và Long rất nhanh hiểu ra sự
việc, khi thấy Thủy Linh gần đó đang loay hoay với bông hoa vải đỏ buộc ở cổ tay với một vẻ ngạc nhiên, lúng túng thấy rõ.
Khanh đứng bên cô, không biểu hiện gì nhiều, chỉ đơn giản đưa tay tháo xuống hoa cài áo của chính mình.
"Em không thích, thì anh đổi cho người khác là được."
"Còn anh...?" Đột ngột, cô ngước mắt lên, do dự hỏi.
Linh chưa nói dứt câu đã bị Khanh nắm tay kéo lên sân khấu, trong những
âm thanh xôn xao tán thưởng. Rất hiếm khi, hai người đi cùng nhau lại
lấy được chung một cặp số. Chưa kể, cái cách họ di chuyển... thật mê
hoặc như một đôi búp bê trên hộp nhạc, đẹp đến tội lỗi.
Tuy vậy, chỉ vài phút sau, cô đã không còn thời gian để ngắm nhìn những người khác.
Trên màn hình máy chiếu hiện lên con số 25. Minh Hà tự mình bước lên
sân khấu, phát hiện ra mình đang rơi vào một tình thế khá ngượng ngập
là... không tìm thấy partner. Vừa đảo mắt nhìn quanh đám đông một hồi
không có kết quả, cô đành nhìn ra phía Long đứng để cầu cứu. Tuy vậy,
Long vừa định bước lên thì người bạn nhảy mang số 25 đã xuất hiện.
Chính là Phạm Hải Nam.
Nam mặc áo sơ mi tối màu, tay xắn đến khuỷu, không chưng diện gì nhiều, như thể mới từ đâu đó trong hậu trường đi ra. Tuy vậy, vóc dáng cao
lớn, chuẩn mực, đầu tóc mới cắt gọn gàng lộ ra gương mặt tuấn tú vẫn
khiến đám con gái bên dưới xuýt xoa.
Cậu nhìn cô, gương mặt hầu như không biểu lộ cảm xúc gì, rồi đưa tay ra, như một thủ tục.
Hà không ngờ rằng Nam không những biết nhảy, còn nhảy rất thành thục,
chẳng hiểu cậu ta học từ đâu và bao giờ. Tuy vậy, so với Khanh của năm
ngoái, Nam đối với Hà hoàn toàn không có tinh thần tương trợ. Cậu dường
như là nhảy một mình, Hà bước theo không khớp nhịp, muốn vấp ngã dúi dụi mấy lần, nếu như không có hai cánh tay cứng cáp như thép của Nam đỡ
lại.
Nam không để cho cô ngã, nhưng thái độ lạnh nhạt xấu tính như thế này,
trong cuộc đời Hà lần đầu tiên phải trải qua. Dù là Khanh, Long hay là
Phương, thậm chí cả Tuấn Anh, đều có thể có những biểu hiện thất thường, khiến cho cô mất phương hướng. Chỉ riêng có Hải Nam là luôn ở bên cạnh, cười nói vui vẻ vô điều kiện. Vậy mà giờ đây, cậu ta lại trở nên như
vậy, khiến cho cô vô cùng hụt hẫng, sống mũi trở nên cay xè. Cô nheo
nheo mắt, vừa buồn vừa bực, rất vất vả để không khóc.
Nam đã dõi theo Hà bao nhiêu năm, quen thuộc đến từng cái chớp mi, điệu
bộ phồng má, bĩu môi của Hà, làm sao có thể ngu ngốc không nhận ra biểu
hiện lúc này của cô?
Vờ tuyệt giao, vờ lạnh nhạt. Vẫn cứ nghĩ yên lặng là điều cuối cùng Nam
có thể làm được cho Hà. Nhưng biểu hiện chịu đựng của người con gái
trước mặt vẫn khiến cậu đau lòng.
Rốt cuộc, khi bài nhạc kết thúc, thay vì chào tạm biệt, cậu kéo tay cô
đi thẳng xuống chỗ Bảo Long. Quyết định lật bài, rồi muốn ra sao thì ra.
Bảo Long cũng không quá bất ngờ khi phải đối diện với người bạn thân
nhất như thế này. Họ quá hiểu nhau. Cậu đặt tay lên vai Nam, cười.
"Dù gì cũng là bạn gái tớ, nắm tay thế đủ rồi..."
BỐP!
Long lãnh trọn một cú đấm của Nam, loạng choạng suýt ngã. Minh Hà sững
sờ không dám tin vào mắt mình. Cô vừa giật tay khỏi Nam, vừa quát lên.
"Cậ