pacman, rainbows, and roller s
Màu Nắng Màu Mưa

Màu Nắng Màu Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322391

Bình chọn: 7.00/10/239 lượt.

Một cách chậm rãi nó đọc những gì
Việt Hoàng ghi trong thư...





Ngồi bó gối trên ghế, Quỳnh Băng nhìn chăm chăm vào hộp quà
rõ to đang đặt trên bàn. Trong đầu nó hình thành nên bao nhiêu dấu chấm hỏi về
Việt Hoàng. “Rốt cuộc chuyện này là sao? Việt Hoàng định làm gì? Mà...cậu ấy là
người như thế nào? Tại sao lại tặng mình bộ váy đắt tiền này? Trông chiếc váy
không cầu kỳ kiểu cách gì lắm nhưng chắc số tiền mua nó không phải là nhỏ. Việt
Hoàng! Cậu là người như thế nào?” Lá thư kèm theo tấm thiệp mời nhỏ xinh của Việt
Hoàng khiến nó suy nghĩ rất nhiều. Một bài thơ với biết bao nhiêu nỗi khát
khao, niềm hy vọng.

“Nếu em là Hằng Nga...

...tôi không thể với tới...

...vì em thật xa vời.

Nếu em là tia nắng...

...tôi không thể chạm vào...

...vì em quá rực rỡ.

Nếu em là gió xuân...

...tôi không thể níu giữ...

...vì em chỉ thoáng qua.

Nếu em là cánh én...

...tôi chỉ có thể nhìn...

...vì én cần tự do.

Nếu là là đóa hoa...

...tôi chỉ có thể ngắm...

...vì hoa nên ngát hương.

Thu qua, đông lại sang...

...xuân đến rồi hạ về...

Thiên nhiên tôi không thể!

Nhưng em là nàng thơ...

...anh nhất định chinh phục...

Vì một lẽ mà thôi...”

_ Có chuyện gì thế?- Hoàng Chương cất tiếng hỏi khi thấy cô
em gái của mình ngồi ủ ê trên ghế.

_ Bạn em rủ em đi dự tiệc.- Quỳnh Băng thật thà khai báo.

_ Thế thì em cứ đi đi!- Hoàng Chương dựa người vào ghế.- Anh
dù sao cũng quen ăn cơm một mình rồi.- Anh mỉm cười, nụ cười đẹp mê ly.

Quỳnh Băng lườm Hoàng Chương một cái rồi nhăn sống mũi lại.

_ Em không biết có nên đi hay không nữa.

_ Chà chà! Là đi ăn đấy! Anh chưa bao giờ thấy em suy nghĩ
nhiều đến việc có nên đi ăn miễn phí hay không cả.

_ Những lần trước khác lần này khác.- Quỳnh Băng nhăn trán
nhìn anh trai.

_ Khác sao? Sao em trầm trọng hóa vấn đề lên thế?

_ Là...một cậu bạn rủ em đi dự tiệc.- Mặt Quỳnh Băng ửng đỏ
lên.

_ Cái gì?- Hoàng Chương choáng.- Con trai à?

Quỳnh Băng gật đầu.

_ Em mới quen cậu ấy hồi đầu năm học thôi.

_ Mới quen hồi đầu năm học mà đã em đi dự tiệc à?- Hoàng
Chương chống cằm lên suy nghĩ.- Có khi nào...

Hoàng Chương bỏ lửng câu nó, anh quay sang nhìn cô em gái của
mình. Và sắc mặt của anh bắt đầu chuyển từ xanh sang tái khi anh nhận ra điều
gì đó...

_ Cậu ấy...thích em, nhưng mà em chỉ xem cậu ấy là bạn thôi.
Anh! Em phải làm sao bây giờ?

Quỳnh Băng quay sang cầu cứu anh trai mình. Nhưng khi vừa
nhìn thấy bộ mặt thất thần của Hoàng Chương, nó thật sự sock vì ngỡ anh bị làm
sao.

_ Anh!- Quỳnh Băng lay tay Hoàng Chương.- Hoàng Chương! Anh
sao thế? Hoàng Chương! Đừng có giỡn em nha! Lưu Hoàng Chương!

_ Hả? Em...nói cái gì?- Hoàng Chương giật mình thoát khỏi
“cơn mê”

_ Anh sao thế?- Quỳnh Băng vẫn chưa thôi lo lắng.

_ Anh không sao!- Hoàng Chương mỉm cười.- Em hỏi cái gì?

_ Em hỏi anh là...em chỉ xem cậu ấy là bạn thôi. Theo anh,
em có nên đi không?

_ Đi chứ!- Hoàng Chương mỉm cười, nụ cười ấy có phần gượng gạo
và thoáng một nỗi buồn xa xăm.- Đi để cậu ấy không cảm thấy hụt hẫng và giải
thích mọi chuyện cho cậu ấy hiểu.

_ Em cảm ơn anh!

Quỳnh Băng mỉm cười thật tươi rồi quàng tay ôm cổ anh trai
mình. Hoàng Chương cũng vòng tay qua ôm cô em gái bé bỏng của mình, anh ôm nó
thật chặt cứ như thể anh sợ có ai đó sẽ cướp mất nó khỏi vòng tay anh vậy. Nhẹ
nhàng, anh đưa tay lên vuốt mái tóc của Quỳnh Băng.

Thả tay ra khỏi cổ Hoàng Chương, Quỳnh Băng vẫn giữ nụ cười
thật tươi trên gương mặt mình.

_ Thôi em đi thay đồ đây! Cậu ấy cũng gần tới rồi.

_ Uhm!- Hoàng Chương chậm rãi gật đầu.

Quỳnh Băng cầm lấy hộp quà rồi đứng lên và đi thẳng về phía
cầu thang. Ánh mắt của Hoàng Chương vẫn dõi theo từng động tác một của nó. Và
trong lòng anh chợt dâng lên bao nhiêu cảm xúc thật kỳ lạ. Mất cả cha lẫn mẹ từ
nhỏ, lại phải sống trong cô nhi viện, Hoàng Chương rất mực yêu thương và bảo vệ
Quỳnh Băng để nó không phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Suốt 10 năm qua, anh đã
thay cả ba lẫn mẹ chăm sóc và nuôi nó khôn lớn. Đối với anh, nó là tất cả. Và
giờ đây, khi anh nghe nó nói có một người con trai khác yêu thương nó, anh lại
cảm thấy bức bối trong lòng cứ như anh vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng
vậy. Trong suy nghĩ của anh, Quỳnh Băng mãi là đứa em gái bé bỏng cần được chở
che, bảo vệ. Và anh cũng nghĩ rằng cả cuộc đời này, hai anh em anh sẽ mãi yêu
thương, bên cạnh nhau như thế này. Có lẽ vì suy nghĩ này, Hoàng Chương mới cảm
thấy hoang mang, lo lắng và có cảm giác tuột mất, đổ vỡ như lúc nãy. Vậy là từ
giờ trở đi, Quỳnh Băng sẽ không còn cần anh nữa rồi. Vì bên cạnh nó đã có người
yêu thương nó hơn anh...Cái cảm giác nhói đau ấy thật quá!

_ Hoàng Chương!

Quỳn