
ùa Sùng Thánh xuất gia. Chúng ta cơ hồ có thể tưởng tượng được,
Đại Lý khi đó gần như bị khói hương bao trùm, khắp nơi là Thiền vị từ bi thấm đẫm.
Tâm có bồ đề mới có thể giác ngộ nhân sinh. Tu Phật,
tức tại tu tâm, không phải là tránh đời, không phải né trần, mà là vì
siêu thoát cho bản thân, độ hóa cho muôn vàn chúng sinh. Ngước trông ba
tháp, dưới bầu trời xanh, trong làn nước biếc, khiến lòng người chợt nảy sinh một cảm giác thanh tĩnh xa xôi và đầy sức sống. Dường như Đại
Thiên thế giới, vạn vật ảo diệu, đều dung nạp trong đó. Trên thế gian
này, không một độ cao nào có thể vượt qua nó; không một loại tâm tình
nào có thể đuổi kịp nó.
Tháp chính của ba tòa tháp có một cái tên rất nặng tình, gọi là Thiên Tầm (nghĩa là: nghìn lần tìm kiếm). Không
biết năm đó ai đã đặt một cái tên sinh động đến vậy cho bảo tháp, có thể là một vị cao tăng, có thể là một vị đế vương, hoặc có thể chỉ là một
kiến trúc sư bình thường. Thiên Tầm, Thiên Tầm, không ai biết nội dung
sâu sắc ký gửi đằng sau hai chữ Thiên Tầm là gì, có lẽ phải là một câu
chuyện đầy xúc động. Chỉ là, qua mây nước nghìn năm, tên ngọn tháp này
vẫn làm cảm động vô số người.
Ba tòa tháp của chùa Sùng Thánh có
tạo hình tương tự với Đại Nhạn tháp, Tiểu Nhạn tháp ở Tây An, là kiến
trúc mang phong cách đời Đường, dát vàng đỉnh tháp, thể hiện sự tôn quý
và hoa lệ một cách rõ ràng. Ba ngọn tháp mạnh mẽ, vươn thẳng vào trời
xanh, khí thế hùng hồn. Trên tầng mây, dường như đang có nghìn Phật tĩnh tọa đài sen, lặng ngắm phàm trần suy thịnh. Những người ngồi nhìn hai
bờ của thời gian đó, năm năm tháng tháng, đã không biết đổi thay bao
lần. Mà ba tòa bảo tháp trải qua ngàn năm mưa gió, vẫn nguy nga sừng
sững. Không tìm kiếm nữa, không đợi chờ nữa, chỉ vì ở Phật quốc này, tu
một đoạn duyên phận, độ một người qua đường, đổi lấy một khoảng mát
lành.
(3) Nhà ở của dân tộc Bạch ở Hỷ Châu
Nói đến dân tộc Bạch, rất nhiều người sẽ nghĩ tới bộ phim “Năm đóa kim hoa” nổi tiếng
trong và ngoài nước, bộ phim này đã phô bày cho khán giả xem phong tục
nhân tình của dân tộc Bạch giỏi ca múa, khiến những người chưa từng tới
Đại Lý càng thêm phần ngưỡng mộ đối với văn hóa lịch sử mê hồn của tòa
thành này. Những người đến đây càng nguyện ý trồng cho mình một cái cây, nhuộm một tấm vải, hái một cành hoa, chỉ vì muốn một ngày nào đó trong
tương lai, có một lý do để mà nhung nhớ.
Hỷ Châu, một tiểu trấn
tọa lạc giữa vùng non nước, giống như chốn đào nguyên thế ngoại, người
biết đến nó có lẽ không nhiều. Nhưng dân cư Hỷ Châu lại đặc trưng cho
phong cách của dân tộc Bạch ở thành Đại Lý, người đến Đại Lý nhất định
sẽ tìm đến nơi này. Nó im lặng giữ gìn thời gian xa xưa của thị trấn,
đợi chờ tri kỷ một đời trong duyên phận của mình.
Trời Hỷ Châu
xanh ngăn ngắt, mây bay la đà, hễ bạn vươn tay ra là có thể hái được một áng mây bạn muốn. Nhà nhà ở Hỷ Châu đều có đình viện, họ trồng hy vọng
trong sân, cày xới xuân thu, truyền ngày tháng thu hoạch lại cho đời
sau. Đình viện nơi đây rất xưa cũ, gạch xanh ngói đen, và còn những bình phong, cửa sổ điêu khắc hoa văn tinh xảo, cho dù trầm lặng, nhưng không phút nào giây nào quên nói cho khách đến biết quá khứ xa xăm của tiểu
trấn Hỷ Châu.
Phố cổ Hỷ Châu là một người già biết bao câu
chuyện, đi ngang qua đó, những năm tháng lịch sử xa xôi ấy sẽ chậm rãi
xuất hiện, dường như không cần xét đoán, cũng biết được câu chuyện đời
này kiếp trước của Hỷ Châu. Cỏ cây, tường núi, lầu cửa, phường nhuộm nơi này, sẽ không hề mệt mỏi đem những ký ức đã cất giấu giao phó cho mỗi
người đi tìm nó.
Người dân tộc Bạch chất phác, sống cuộc đời hạnh phúc nơi cổ trấn Hỷ Châu. Sự yên tĩnh, bình yên và cổ kính nơi đây
khiến người ta cảm thấy thân thiết và yêu thích tự đáy lòng. Thời gian
thật có tình, sẽ không vội vã trôi qua. Chúng ta có thể thong thả ngắm
nhìn những người già trồng hoa chăm cỏ trong những khoảnh sân vườn,
những bà mẹ rửa rau bên khe suối, những cô gái nhuộm vải trong phường
vải, những đứa trẻ nô đùa bên góc tường. Cho đến khi sự xúc động trong
trái tim dâng đầy đôi mắt, khoảnh khắc này, bạn cũng đã chìm vào những
câu chuyện trăm năm của Hỷ Châu. Từ đây về sau, chỉ cần nhắc đến ký ức
này, cho dù mê lạc nơi nào, đều có một bến đò dẫn dắt bạn lên bờ.
Có lẽ, chúng ta đều không phải là chủ nhân của nơi này, nhưng đời này đã
định rằng sẽ có một đoạn tình duyên như bèo tụ. Ngỡ rằng năm tháng âm
thầm thay đổi, quay người, hóa ra năm tháng vẫn nơi đây.
(4) Thành cổ Đại Lý
Ai cũng nói nói thành Đại Lý bốn mùa như xuân, có gió dịu nhẹ, có mây bảy
màu, hoa cỏ xinh tươi và ánh dương trong sáng. Đến nơi này là có thể
lãng quên giang hồ, vứt bỏ quá khứ rối rắm, chuyên tâm làm một người
cuồng nhiệt yêu mến cuộc sống.
Đi qua tường thành cổ kính của Đại Lý, lịch sử của cả vương quốc Đại Lý như một cuốn sách không có chữ,
khắc hết thảy nền văn hóa lâu dài vào bức tường cổ này. Đứng ở phía bên
trong tường thành có thể thực sự chạm được vào mây khói yên tĩnh, sự mềm