
/>
Đều là khách qua đường, nên chẳng thể là người trở về
của chốn này, cũng không cần quyến luyến với cây cỏ nơi đây. Cho dù
tương lai có thể trùng phùng hay không, chỉ cần lưu giữ lại ký ức về non nước lầu gác, ung dung qua ngày, thưởng thức niềm vui của đời người là
tốt rồi.
Đi ra khỏi khu vườn Giang Nam, trong con ngõ nhỏ lát đá
xanh kéo dài tít tắp là những ngôi nhà vùng sông nước. Ở cửa ra vào bày
những chiếc ghế tre cao thấp khác nhau, các cụ già túm tụm uống trà trò
chuyện. Không biết trên chiếc sào phơi áo vắt trên cửa sổ gỗ kia treo
chiếc váy hoa của nhà ai, đang phất phơ bay bay trong làn gió nhẹ. Không hay những người khách qua đường lưng đeo tay nải ấy, bến tiếp theo sẽ
đi về đâu?
Tháng năm như nước, sẽ có một ngày chúng ta đặt hành
trang của thế tục xuống, trở về thị trấn nhỏ có ngói đen tường trắng
này. Khi ấy, uống một ly trà nhàn nhã từ sớm hôm tới hoàng hôn, cùng bầy én bay về hồi tưởng lại đoạn quá khứ mây nước đó.
Thành cổ Đại Lý
Mỗi con người đều có một tòa thành thuộc về chính mình, cho dù tòa thành đó rộng rãi hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một ký ức, một phong cảnh mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện một
đời ở lại nơi đó. Đại Lý, từng là một tòa hoàng thành, và cũng là một
tòa Phật quốc, đã từng có phong hoa tuyết nguyệt, lại ẩn chứa Vân Thủy
Thiền Tâm. Biết bao người bước vào tòa thành này liền không kìm được yêu mến nó. Có lẽ nó không phải tòa thành định mệnh của bạn, nhưng chắc
chắn rằng, tất cả mọi người đến đây đều không thể quên được nó. Đến Đại
Lý là vì mối duyên tình không dứt từ kiếp trước.
(1) Thương Sơn Nhĩ Hải
Đây là một thành thị nổi danh nhờ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ cần bước vào
Đại Lý, giơ tay ra là có thể sờ được vào sự lãng mạn, cúi mày là có thể
chạm tới sự dịu dàng. Nói đến Đại Lý, rất nhiều người đều nhớ đến “Thiên Long Bát Bộ[19'>”, nhớ đến Lục Mạch thần kiếm, nhớ đến hoa trà của Đại
Lý, nhớ đến Đoàn Dự văn nhã đa tình. Một tiểu quốc phía Nam, cho dù là
giang hồ mưa máu gió tanh cũng chưa từng càn quét nơi này. Dường như nó
luôn là một vương giả vô tâm, không thích phân tranh chiến loạn. Cho nên từ rất nhiều năm về trước, nó đã trút bỏ sự uy nghiêm của đế vương,
đóng cổ thành thành một cuốn sách năm tháng êm dịu, để muôn vàn bách
tính cùng điềm tĩnh ngồi đọc.
[19'> Thiên Long Bát Bộ: Tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng của Kim Dung.
Thương Sơn Nhĩ Hải (núi Thương biển Nhĩ), là phong cảnh tự nhiên của Đại Lý,
chỉ riêng chúng đã đủ sức để mang lại sự lãng mạn tuyệt đẹp cho thành
phố này. Tuyết Thương Sơn ngàn năm không tan, trăng Nhĩ Hải vạn cổ
trường tổn, còn có suối Hồ Điệp trong vắt mát rượi, chúng đồng hành với
thời gian của Đại Lý, nuôi dưỡng tinh thần của cổ thành, khi rất nhiều
thành thị trong lịch sử dần dần đánh mất dung mạo thuở xưa, Đại Lý vẫn
giữ được khuôn trang thanh tân như thuở ban đầu. Những chúng sinh mê đắm trong phồn hoa đó, trong những tháng ngày hối hả, đến cả vui buồn cũng
đều vội vã. Khi họ bước chân vào Đại Lý, liền cảm thấy yêu sự đơn giản
và yên bình, tĩnh lặng nơi này. Mới biết rằng, hóa ra cuộc sống cũng có
thể chậm lại như thế, dạo bước sân vắng chính là trạng thái nhân sinh
hoàn mỹ.
Tuyết Thương Sơn óng ánh nhuần nhã; mây Thương Sơn biến
ảo đa dạng; suối Thương Sơn ngọt ngào tinh khiết. Chi cần vô tình tới
thăm, không cần một lời hẹn ước, mỗi du khách đều có thể tan vào Thương
Sơn. Để bản thân ngọc khiết băng thanh như tuyết, yểu điệu rung động như mây, tâm sáng kiến tính như suối. Nước Nhĩ Hải phẳng lặng xanh biếc;
gió Nhĩ Hải ôn tồn êm ái; trăng Nhĩ Hải trong vắt sáng soi. Nước nơi này cũng từng sóng lớn ập bờ, nhưng càng lâu về sau, lại càng phẳng lặng
không gợn. Gió nơi này có thể trị thương, ngồi trên thuyền, những nỗi
buồn thương của mặt hồ xanh thẳm của quá khứ, dần dần được xoa dịu trong gió. Trăng nơi này trong sáng đến mức có thể cầm sách ngồi đọc, nhóm lò nấu trà. Lúc yên ả, cũng có thể thưởng thức hương trà, gối đầu lên ánh
trăng mà ngủ thiếp đi.
Ở Đại Lý, Thương Sơn Nhĩ Hải, có thể nấu
thế vị nồng đậm thành một bát trà nhạt. Người đến Đại Lý, từ ngày đầu
tiên sẽ yêu ngay bát trà này. Trà này, giống như cuộc sống ở Đại Lý,
thanh đạm, yên ả, êm đềm.
(2) Ba tháp chùa Sùng Thánh
Đại
Lý, nhờ có chùa Sùng Thánh, nên mới có danh hiệu Diệu Hương Phật Quốc.
Mà ba ngọn tháp ở chùa Sùng Thánh sừng sững tọa lạc trong thành cổ với
một khí thế vững vàng phi thường, lưng dựa Thương Sơn, mặt đối Nhĩ Hải,
chứng kiến văn hóa Phật giáo của Đại Lý, phong tình nghìn năm của Vân
Nam.
Đây thực sự là một tòa Phật đô, năm đó phong trào sùng Phật
hưng khởi, chùa Phật lớn nhỏ có đến hơn ba ngàn ngôi, phân bố khắp trong nội cảnh Vân Nam. Phật gia chú trọng duyên pháp, tin vào nhân quả,
trong thành Đại Lý trên từ đế vương khanh tướng, dưới xuống bình dân
bách tính, đều kết túc duyên sâu đậm với Phật. Trong hai mươi hai đời
quốc vương Đoàn thị của nước Đại Lý, có chín vị hoàng đế từ bỏ hoàng vị, đến ch