
bó hồng thơm ngát. Cô thì luôn thẹn thùng khi
bước ra và thấy anh đã ở đó từ lúc nào rồi. Cô nhận hoa từ anh mà mặt đỏ ửng
lên vì xấu hổ. Chưa bao giờ Phong thấy Di đáng yêu đến vậy. Họ cười với nhau bất
cứ khi nào họ gặp nhau. Và câu nói quen thuộc của Phong sẽ là: "Theo
anh."
Họ đi ăn cùng nhau, rồi
sau đó cô đến tiệm hoa, anh vào công ty làm việc. Nhưng không lúc nào họ ngừng
nghĩ về nhau. Họ đi dạo vào mỗi buổi tối. Họ đi chơi mỗi cuối tuần. Họ hẹn hò
trong say đắm. Họ yêu nhau và yêu mối tình đẹp đẽ này. Lúc trông thấy nhau, họ
nở nụ cười rạng rỡ. Còn nhớ lần đầu tiên khi anh khẽ nắm tay cô, đặt lên đôi
môi nụ hôn dịu dàng hơn cả, cô ngập chìm trong hạnh phúc trào dâng. Có lẽ đó là
ngày tuyệt vời nhất của đời Di. Ở bên Phong, cô thấy bình yên và ấm áp. Dĩ
nhiên Phong cũng vậy.
Tưởng như trên thế giới
không còn ai hạnh phúc hơn Di và Phong. Suốt sáu tháng trời, họ sống trong tình
yêu ngọt ngào bất tận.
Rồi đám cưới diễn ra
trong sự mong chờ của cả anh và cô.
Nhưng không phải hạnh
phúc nào cũng trọn vẹn. Mẹ anh, bà Mây lúc này lại nhìn Di bằng con mắt ác cảm.
Bà cho rằng cô đã phá hoại tương lai của Phong. Cô không xứng với Phong một
chút nào, cả về ngoại hình, trình độ và gia thế. Bà luôn nghĩ con trai bà hơn gấp
bội lần cô ấy. Một cô con dâu hoàn hảo trong mắt bà phải đẹp, phải giàu có. Nếu
giỏi thì càng tốt. Bà đâu biết anh yêu cô vì nhân phẩm của cô. Và bà cũng không
biết thật ra con trai bà, gia đình bà chỉ được cái mã bên ngoài, trong khi nhà Di
khá giả hơn hẳn.
Nhiều lần bà khuyên con
trai hãy thử đi xem mắt. Tất nhiên những cô gái bà chọn cho anh đều đáp ứng đủ
các yêu cầu mà bà - một mẹ chồng khó tính đưa ra. Nhưng Phong chưa bao giờ chấp
nhận. Anh không thích cái kiểu quá coi trọng vật chất của mẹ. Vả lại anh đã tìm
được người con gái của riêng mình. Và sau những trận cãi vã, bà Mây đành chịu
thua con.
Hôn lễ được tiến hành tại
gia. Họ hàng hai bên đến rất đông, ai ai cũng hớn hở với cặp đôi trai tài gái sắc
này. Di mặc chiếc áo dài truyền thống, môi tô son đỏ, trên suối tóc mềm cài mấy
nhành hoa trắng hiền. Cô bước ra từ bên trong, hai người trao nhau nhẫn cưới và
rồi cùng sánh bước về dinh.
Phong ngẩn người trong
giây lát. Di đẹp rạng ngời. Đây là cô dâu của anh. Phong cảm thấy sung sướng và
hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh tin vào tình yêu của hai người. Anh biết mình
yêu Di nhiều lắm. Anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.
Nghĩ vậy anh quay sang
hôn nhẹ vào má cô.
Tuy nhiên, một sự cố đã
xảy ra vào lúc họ rời nhà gái. Bà Mây chợt thoáng thấy mấy người quen quen từ
xa tiến lại ngay khi họ đang vui vẻ.
- Có tiền cưới vợ cho
con mà không có tiền trả nợ à. Đẹp mặt nhà bà quá. - Một phụ nữ đanh đá chạy lại.
- Mau trả tiền đi, hứa
hẹn quá đủ rồi. Bà mau trả tiền lại đi.
- Bà chây lì quá bà Mây
ạ. Đừng mong tụi tui để yên cho cái đám cưới này.
Họ hùa nhau vừa chửi bới
vừa lao vào dằn mặt. Di hoảng hốt không tin vào tai mình. Phong sững người nhìn
mẹ. Họ hàng hai bên đang vui vẻ bỗng xì xào bàn tán đủ điều. Bà Mây hoảng quá,
chạy vội đến can mấy người kia như chỉ chực xông vào phá tan cái đám cưới này.
- Tui xin mấy người. Chỉ
yên một ngày thôi. Mai tui trả. Mấy người về dùm cho, mai tui trả.
Bà Mây vừa nói vừa xua
mấy người phá hoại kia đi. Vài thanh niên trong họ hàng nhà trai cũng đứng ra
ngăn cản. Nhưng họ vẫn cứ giương mặt lên chửi rủa.
Sau một hồi gây gổ, họ
đành ngậm miệng ra về. Ai nấy mặt mày đều chán nản, xen chút tức giận và bàn
tán inh ỏi đến tận lúc khuất sau mấy ngọn cây gần đó.
Phong vẫn chưa lấy lại
bình tĩnh, hàng ngàn câu hỏi, hàng trăm thắc mắc hướng về mẹ mình. Anh nhìn bà
Mây với ánh lửa ngập đầy trong đôi mắt.
Còn Di thì ấm ức lắm.
Cô không tưởng tượng nổi đám cưới của mình lại được tô điểm bởi một trận cãi vã
xấu hổ đến thế. Nhưng mẹ Di bấm bụng cho qua. Bà nắm tay cô nói nhỏ:
- Cũng đã làm lễ rước
dâu rồi... gắng lên con.
- ...
- Thôi được rồi mọi người
tiếp tục đi. Ta đi đi. Đi nhanh không lại nắng gắt. Phong, Di, đi đi hai đứa,
ra xe đi.
Bà Mấy lắp bắp kéo mọi
người ra xe. Phong nhìn Di, rồi nhìn mẹ vợ mà đau lòng lắm. Mẹ anh đã phá hỏng
không khí vui vẻ của lễ cưới. Anh không biết phải ăn nói sao với vợ, với họ
hàng hai bên nữa.
Họ đi thêm một quãng,
ai cũng cố tỏ ra vui vẻ nhưng xem ra không khí rất gượng gạo. Di có thể nghe thấy
tiếng xì xầm to nhỏ sau lưng mình. Cô chỉ biết cúi mặt đau khổ.
Lúc bước vào xe, bỗng
đâu một cậu thanh niên chạy lại. Phong nhận ra ngay là cấp dưới của mình, cậu Hải.
Sao cậu ta ở đây nhỉ? Anh còn chưa hiểu trời trăng gì thì cậu ta đã nói một
tràng luôn, vừa nói vừa hổn hển:
- Không được... không
được rồi anh Phong ơi. Chị Thanh, chị Thanh chỉ đang ở... ở trên cầu đó. Chỉ
nghe tin anh lấy vợ thì đòi... tự vẫn, tự vẫn đó, không ai ngăn được cả. Chỉ bảo
anh phải đến, dù gì hai người cũng... hay anh đến xem... đến xem sao chứ không
chỉ