Old school Swatch Watches
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3216193

Bình chọn: 8.00/10/1619 lượt.

Tevas, có mặc váy. "Chào các chị, em
là bạn gái của Michael, Mia. Các chị có muốn uống chút gì không?"

Nhưng họ hình như không muốn trò chuyện với mình cho lắm thì phải. Tina và Boris thì đang mải thủ thỉ tâm sự trên ghế sô-fa ngoài phòng khách, Lilly đang cho anh J.P xem mấy đoạn băng vừa quay. Chỉ còn trơ trọi
mình mình, không có ai bầu bạn.

Và mình đã chuồn vào bếp làm
vài ngụm bia lúc nào không hay. Lana chẳng phải đã nói vậy hay sao? Mọi người ai cũng cầm một chai bia trên tay. Có lẽ tiệc tùng là vậy. Mà
mình lại không muốn khác người...

Sao bia đắng thế nhỉ? Chẳng ngon tẹo nào!

Mình chỉ có thể nhấp từng ngụm từng ngụm rất nhỏ. Chứ không thì chịu không nổi cái vị đắng nghét ấy.

Bỗng nhiên mình thấy anh J.P đang chĩa cái máy quay của Lilly về phía mình. Mình vội giấu biệt chai bia ra đằng sau lưng.

"Xin lỗi!" - anh ấy hạ máy quay xuống, trông có vẻ không thoải mái lắm.

Nhưng không thể bằng mình, khi Lilly đang đứng ngay bên cạnh anh ấy gào lên: "Mia, cậu đang làm trò gì thế?"

"Không gì cả" - mình cấm cẳn.

"Có phải cậu vừa uống..." - Lilly có vẻ sốc - "BIA không?"

"Mình chỉ muốn thử chút thôi mà" - mình bối rối giải thích, bởi anh J.P nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm. Không hiểu sao ánh mắt ấy khiến mình
thấy không thoải mái tẹo nào - "Hồi ở Genovia mình vẫn uống mà".

"Đúng vậy. Nhưng là sâm-panh chào mừng cái nguyên thủ. Rượu vang cho bữa tối. Chứ không phải bia"

"Sao cũng được" - mình quay người bỏ đi, nhưng đựng ngay phải Michael.

"Ồ, em đây rồi" - và rồi anh ấy nhìn thấy chai bia trên tay mình - "Em đang làm gì thế?".

"Ừm..." - mình nhún vai, ra vẻ bất cần kiểu mấy cô gái tiệc tùng vẫn hay làm - "Em chỉ muốn vui vẻ một chút thôi".

"Em biết uống bia từ bao giờ thế?" - Michael hỏi.

"Thôi mà, Michael!" - mình phá lên cười.

"Cậu ấy cũng nói y như thế với em" - Lilly vừa mách anh trai, vừa với
lấy cái máy quay ra khỏi tay J.P và giương máy quay chĩa vào mặt hai đứa mình.

"Lilly" - Michael cảnh cáo - "Bỏ ngay máy quay xuống! Mia..."

Nhưng anh ấy không thể nói thêm được câu nào nữa bởi cái máy tính của
anh ấy (đã được nối với bộ dàn ngoài phòng khách) vừa chuyển sang bài
"Speed of Sound" của Coldplay, bài hát nhẹ nhàng nhất trong buổi tối
ngày hôm nay.

"Ôi em thích bài này lắm" - mình ồ lên và bắt đầu nhảy, như cách Lana nói.

Vấn đề là mình không phải một fan cuồng nhiệt của Coldplay, bởi mình
không thích cái cách nam ca sỹ chính của band nhạc này đồng ý để cho vợ mình là diễn viên Gwyneth Paltrow đạt tên con mình là Apple (Trái táo). Chuyện gì sẽ xảy ra với đứa bé tội nghiệp đó khi vào cấp 3? Mọi người
sẽ cười nhạo cô bé chết thôi cho coi.

Chắc tại men bia khiến
cho mình sung lên. Không một chút tự ti hay mặc cảm, tất cả những gì
mình cảm thấy lúc đó là: mình rất muốn nhảy! Dù rằng trong phòng không
có ai khác nhảy, ngoài mình.

Trong các bộ phim mà mình từng
xem, tại các buổi tiêc, bao giờ cũng cần có một người khởi xướng trước, sau đó mọi người sẽ nhảy theo!

Chỉ có điều, không ai có ý định nhảy với mình cả. Nhất là Michael! Anh ấy chỉ đứng đó nhìn mình chằm
chằm. Chú Lars cũng vậy. Lilly, Tina, Boris - tất cả đều ngừng quay
phim và ngừng nói chuyện quay ra nhìn mình. Mấy cô bạn cảu Michael thì
quay ra thì thào gì đó với nhau và rúc rích cười.

Nhưng mình chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục nhảy. Có lẽ họ chỉ là đang ghen tỵ với mình thôi!

Thật may là anh J.P đã kịp tới giải cứu cho mình. Anh ấy cũng bắt đầu nhảy.

Về lý thuyết mà nói anh ấy không phải đang nhảy với mình, bởi anh ấy
không hề chạm vào mình. Có người chịu ra nhảy cùng là mình đã vui lắm
rồi. Vui đến nỗi dám chủ động tiến sát lại gần và cười với J.P. Anh ấy
đã mỉm cười lại với mình.

Sau đó bọn mình có vẻ như đã nhảy cùng với nhau. Ngay trước mặt bạn trai mình. Tại bữa tiệc của bạn trai mình.

Một điều mà chỉ một đứa con gái hư hỏng mới dám làm.

Tất nhiên là lúc đó mình không đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Tất cả
những gì mình có thể nghĩ được là: mình trông thật lố bịch khi nhảy một mình, thật may có anh J.P ra nhảy cùng. Chứ không như mấy người được
cho là bạn của mình, bỏ mặc mình trơ trọi nhảy nhót một mình như vậy... nhất là Michael.

Người không thèm khen mình xinh lấy một lời. Và không thèm nhảy với mình.

Anh J.P là người đã khen mình đẹp hơn ánh hoàng hôn của biển Địa Trung Hải. Anh J.P là người đã bước tới nhảy với mình.

Trong khi Michael chỉ đứng trơ trơ.

Không biết mình và anh J.P sẽ còn nhảy bao lâu - và Michael sẽ còn đứng đó bao lâu - nếu cánh cửa phòng khách không bật mở và hai bác
Moscovitz không bước vào.

Tất nhiên Michael đã xin phép bố mẹ và hai bác ý không nổi giận gì với bữa tiệc.

Nhưng vấn đề là họ bước vào đúng lúc mình đang nhảy! Cùng với MỘT CHÀNG TRAI KHÁC, không phải con trai