Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 8.00/10/389 lượt.

nh Thông và Nhã Ca. Không mặc cảm về sự nghèo khó, chị luôn kiêu hãnh và tự tin trước anh. Vĩnh Thông vẫn đến
ngôi nhà nhỏ cũ kỹ nằm sâu hút trong con hẻm nhỏ mỗi ngày, bình thường
và quen thuộc giống như anh thuộc về nó vậy.

Vài nhóm nhỏ đứng rải rác theo lối đi dẫn vào nhà. Giọng bông phèn phát ra từ đám đông đứng giữa tam cấp:

− Nếu người nào đó giới thiệu với bạn “Tôi là nha sĩ”. Bạn có dám nói “Ồ
vậy à? Thật thú vị. Lúc nào tay yếu chân run tôi sẽ đi nhổ răng thiên
hạ” hoặc với vị luật sư đáng kính “Khi nào tai điếc, mắt mờ tôi sẽ bắt
đầu sự nghiệp bảo vệ thân chủ” hay nói với bác sĩ chữa bệnh cho bạn “Khi nào về già lưng còng, tóc bạc, tôi sẽ hành nghề lang băm” nhưng nếu bạn giới thiệu “Tôi là nhà văn” thì ngay lập tức “Khi nào nghỉ hưu, tôi sẽ
viết một quyển sách”.

Tiếng cười rộ lên. Nam Giao mỉm cười
khi lướt qua họ, cố đoán xem ai là người vừa phát ngôn. Hẳn ông ta là
nhà văn. Vài tiếng huýt sáo nho nhỏ đuổi theo cô.

Nội thất được trang trí theo phong cách hoài niệm. Đẹp quá! Cô nín thở. Màu trầm thổi vào
căn phòng không gian đậm chất Á Đông, sang trọng và ấm cúng với đèn mây, bình phong, những chiếc gối dựa bằng tơ tằm màu đồng và nâu sậm. Ngọn
đèn lồng tỏa ánh sáng màu vàng khiến không gian lung linh huyền ảo.
Chính giữa phòng là chiếc âu theo phong cách thời Lý cắm đầy hoa. Trên
giá, những chiếc bát, độc bình thời Lý Trần mang hơi hướm cổ khiến mọi
người bước chân trở nên rón rén nhẹ nhàng như sợ khua vào quá khứ.

Thấp thoáng vài gương mặt quen ở Công ty, nhiều ánh mắt hướng về Nam Giao.
Rụt rè, cô cười nhẹ ngỏ ý xin lỗi khi len qua đám đông để đến gần bức
tranh thủy mặc được bố trí trong góc tối. Ánh sáng mờ mờ khiến bức tranh đượm vẻ u hoài đưa Nam Giao về miền hoài niệm riêng. Gương mặt thoắt
rạng rỡ khi ký ức tuổi thơ vụt hiện ra trước mắt. Người phục vụ dừng
lại, những chiếc ly thủy tinh lấp lánh luôn thu hút Nam Giao. Cô chọn
chiếc ly có dáng đẹp. Không chỉ Nam Giao chú ý đến bức tranh, nhiều
người cũng hướng mắt về nó. Cầm ly rượu trên tay, cô nhẹ nhàng di chuyển đến góc phòng. Bước chân thoáng nấn ná vì linh cảm có điều bất thường.

Nam Giao kín đáo nhìn quanh, tim đập mạnh khi người đàn ông hàng đêm vẫn
giày vò cô trong ký ức chợt hiện ra, cúi chào lễ độ với ánh mắt dửng
dưng. Cạnh anh là Linh Đan. Không nắm tay, không chạm vào nhau nhưng mối liên hệ giữa họ dù được khẳng định cũng không thể rõ ràng hơn. Cả hai
mang vẻ mặt của người đang sở hữu vật quý. Linh Đan nói gì đấy và anh
cười. Chiếc miệng có hai khóe rất rõ nhếch lên một cách ngạo nghễ. Bến
đò xưa của anh. Gương mặt Nam Giao đượm vẻ liêu trai khi phản chiếu ánh
sáng màu tím từ chiếc ly thủy tinh trong tay. Giấu ánh mắt vào đáy ly,
Nam Giao cảm nhận cái gì đó lạnh lẽo, tàn nhẫn, trống rỗng ùa vào mình.

Dừng lại một thoáng chỉ vừa vặn một bước chân nhưng người phía sau đã chạm
vào cô. Khẽ thôi vậy mà chiếc ly thủy tinh trên tay Nam Giao rơi xuống
đất, vỡ tan. Âm thanh lảnh lót khuấy động không gian yên tĩnh. Người đàn ông giữ cô lại, ra hiệu cho người phục vụ khi Nam Giao cúi xuống những
mảnh vụn. Vẻ thích thú hiện lên nét mặt nhưng đôi mắt thảng thốt với tia nhìn run rẩy khiến người đàn ông ngạc nhiên, chỉ ly rượu thôi mà. Dù mơ hồ nhưng rõ ràng đôi mắt có nước.

− Xin lỗi, tôi vô ý quá. Cô có đau ở đâu không?

Anh nhìn mái tóc trượt giữa hai bờ vai khi cô gái khẽ lắc đầu:

− Tôi không sao.

− Tôi mang cho cô ly khác nhé?

− Không cần đâu anh ạ. Cảm ơn anh.

Ở góc phòng đối diện, mấy thằng quỷ sứ đang nháy mắt với nhau và ra hiệu
cho anh – người đàn ông luôn luôn gặp may khi phụ nữ đẹp cứ tự nguyện
vướng vào. Anh không phải là gã gàn gàn dở dở càng không phải là người
tôn trọng những quy tắc đạo đức xưa như trái đất nhưng anh không muốn
lợi dụng phụ nữa khi họ đang bơi trong bể nước mắt. Anh tin như thế dù
cô gái không hề khóc. Có vẻ như cô đang cần sự giúp đỡ nhưng không phải
từ anh – Tôi đứng ở góc kia – anh khoát tay, dù sao cũng thấy tiếc –
Không có gì… chỉ để khi có việc cần giúp đỡ, cô biết tìm tôi ở đâu.

− Dạ.

Theo hướng tay của người đàn ông, Nam Giao trông thấy anh đang đứng gần đấy, quan sát và lãnh đạm. Cô không nghĩ sẽ gặp họ ở đây vì nguyên tắc của
Nhã Ca chỉ tiếp xúc với học viên trong phạm vi lớp học. Ở vị trí này
chắc chắn trông thấy cô – ngay khi bước vào phòng. Ánh mắt thản nhiên xa lạ khiến Nam Giao thấy trống trải chơi vơi như đang bơi đi giữa không
khí. Uy Vũ và anh – mỗi người làm cô tổn thương theo cách riêng của mình nhưng họ đều giận dữ như thể cô xúc phạm họ vậy. Nam Giao lặng lẽ, cô
không thể bằng mọi giá giữ lấy người đàn ông khi họ không thuộc về cô.
Ai nấy vẫn đi cạnh người phụ nữ của mình đấy thôi. Và giận dữ ở những
người đàn ông chỉ vì một lý do duy nhất. Đó là từ chối, cô đã làm công
việc mà lẽ ra phải chờ họ làm.

Nam Giao lấy chiếc ly khác, chậm rãi
rót rượu vào cốc. Đừng lo, có tôi ở đây. Tôi không bỏ em một mình đâu.
Những ngón tay liêu xiêu, rượu chảy


Duck hunt