
n giường mải suy nghĩ.
“Xán Xán, em gọi điện cho anh à?”
Giọng anh vẫn bình ổn như thường lệ. Vương Xán tất nhiên không thể
giữ được bình tĩnh như anh, vội vàng hỏi: “Hướng Viễn, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh vừa nói chuyện với chú Thẩm xong, đang chuẩn bị lái xe về nhà.”
“Em muốn gặp anh.”
Trần Hướng Viễn có chút lưỡng lự: “Đã rất muộn rồi!”
“Nhưng có một số chuyện chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng.”
“Anh phải đưa Tiểu Na về trước.”
Vương Xán buồn rầu, “Anh đưa cô ấy về rồi lái xe đến nhà em, gọi điện cho em rồi em sẽ xuống ngay, được không?”
“Được.”
Khoảng hơn nửa tiếng sau, điện thoại Vương Xán đổ chuông. Cô vội
khoác thêm chiếc áo dài, cầm chìa khóa nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà. Cô
kéo cửa xe rồi ngồi lên ghế lái phụ. Mặc dù Trần Hướng Viễn mở cửa ô tô
để hút thuốc lá nhưng cô vẫn ngửi được mùi nước hoa của Thẩm Tiểu Na.
“Hướng Viễn, sao anh không nói với em là anh đang cố gắng giúp Thẩm gia vay vốn?”
Trong xe chỉ có những ánh đường mờ ảo hắt vào nhưng Vương Xán vẫn cảm nhận được cái nheo mày của Trần Hướng Viễn: “Là Tiểu Na nói với em phải không? Anh đã nói với nó từ lâu rồi, không được tùy tiện nghe điện
thoại của anh.”
Vương Xán không thể bình tĩnh được nữa: “Cũng may là cô ấy nghe điện
thoại của anh. Nếu không em sẽ không bao giờ biết tại sao anh lại giận
em như vậy?”
“Lúc sáng gọi điện cho em, thái độ của anh không được tốt lắm. Anh xin lỗi, em đừng để bụng.”
Trần Hướng Viễn lánh nặng tìm nhẹ như vậy quả thật làm Vương Xán có
chút ngạc nhiên: “Hướng Viễn, em vội vã tìm anh hoàn toàn không dự tính
bắt anh phải xin lỗi. Em chỉ muốn hiểu rõ, anh can thiệp vào Tín Hòa sâu đến mức độ nào? Bài báo của em sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào?”
Trần Hướng Viễn dập điếu thuốc, trầm ngâm một lát: “Trong chuyện này, chịu ảnh hưởng lớn nhất là công ty Tín Hòa. Tất nhiên, em lại không hề
có quan hệ gì với Thẩm gia, anh không thể yêu cầu em quan tâm đến Tín
Hòa giống anh. Còn về anh thì không có gì đâu, em không cần lo lắng.”
Lòng Vương Xán vô cùng hỗn loạn, ngơ ngẩn thất thần nhìn về phía
trước. Trần Hướng Viễn đưa tay vuốt tóc cô: “Chú Thẩm đã mời được vị
giám đốc họ Nhiếp ở Quảng Đông rồi, ngày mai sẽ ngay lập tức nhậm chức.
Hôm nay, chú Thẩm và anh bàn bạc về tình hình hiện tại mà Tín Hòa phải
đối diện. Chú ấy nói giám đốc Nhiếp này rất có kinh nghiệm giải quyết
những trường hợp tương tự, có lẽ sắp tới sẽ hẹn gặp em về việc viết báo
hồi đáp.”
“Vâng, chủ nhiệm Dương đã yêu cầu em viết bài tiếp theo rồi, tất nhiên hoan nghênh anh ta đến hồi đáp.”
“Nếu có thể, Xán Xán, anh hi vọng…” Anh dừng lại giây lát dườư đang
suy nghĩ, “Em có thể viết một bài về mặt tích cực, xóa bỏ toàn bộ ảnh
hưởng của bài báo trước không?”
Vương Xán quay đầu nhìn anh, trong không gian nhỏ hẹp của anh, mặt
anh chỉ cách cô vài chục centimet mà lại như có một khoảng cách vô hình.
Sau vài giây chần chừ, Vương Xán cười gượng, “Hướng Viễn, em rất muốn đồng ý anh ngay, nhưng em chỉ có thể nói, em hy vọng giám đốc Nhiếp mà
chủ tịch Thẩm mời về có đủ kinh nghiệm để giải quyết tình hình, có thể
đưa ra những phương án hợp lý cho những chủ sở hữu nhà, giảm đi sự phẫn
nộ của họ, cố gắng để họ không tiến hành tố tụng. Nếu chỉ cho em những
giải thích hoàn mỹ, sợ rằng cho dù em vi phạm đạo đức nghề nghiệp viết
một bài báo trái ngược hoàn toàn với bài báo trước cũng không thể giải
quyết được vấn đề, nói đúng ra, vấn đề tiền vốn mới là khó khăn căn bản
Tín Hòa đang phải đối diện.”
Trong xe bỗng bao trùm một khoảng không yên lặng. Một lúc sau, Trần
Hướng Viễn mới lên tiếng: “Là do anh quá quan tâm, nghĩ đi nghĩ lại, anh vốn không định nói với em nhưng anh không thể kìm được.” Anh lắc lắc
đầu: “Em đúng, anh xin lỗi, anh không nên yêu cầu em như vậy, coi như
anh chưa nói gì.”
“Hướng Viễn, anh quan tâm đến Tín Hòa thậm chí còn hơn cả tiền đồ sự nghiệp của anh sao?”
“Đối với anh mà nói, chỉ là khả năng thăng chức bị kéo dài ra mà
thôi. Nhưng đối với Tín Hòa mà nói, thì đó là tài sản xương máu cả đời
của vợ chồng chú Thẩm. Điều này làm sao mà đem ra so sánh được chứ?”
Vương Xán sững sờ nhìn anh: “Công việc của anh là về vấn đề tài
chính, không thể không biết những tin tức mà em thu thập được. Tháng
trước ngân hàng nhà nước và ban thanh tra ngân hàng đã cùng đưa ra thông báo về việc hạn chế cho các công ty bất động sản vay vốn để tránh bất
động sản phát triển quá nóng. Với tình hình của Tín Hòa, nếu tiếp tục
vay vốn, đại khái là quay vòng vốn, mức thế chấp tiền vốn sẽ vượt qua
mức giá trị vật thế chấp bình quân 70%, không phù hợp với quy định mới,
nguy cơ tiền vốn chắc anh hiểu rõ hơn em. Thế mà anh vẫn ra tay giúp chủ tịch Thẩm tiếp tục làm hồ sơ thế chấp mới. Nếu Tín Hòa hoạt động không
tốt, khoản tiền vốn này không phát huy hiệu quả, không những chỉ ảnh
hưởng đến việc thăng tiến của anh. Anh có bao giờ nghĩ rằng nó sẽ ảnh
hưởng đến sự ng