
t, có chút chua và có cả cảm giác cay, hương vị phức tạp nhiều tầng lớp hòa trộn
với nhau, đong đầy, chuyển động nhưng không thể cầm giữ.
Cô bỗng nhớ đến những nụ hôn mãnh liệt của Trần Hướng Viễn, môi và
lưỡi quấn lấy nhau không rời, nồng nhiệt đi tới từng góc trong khoang
miệng. Cô nghĩ như vậy đã là thân mật đến cực điểm rồi. Thế nhưng, kiểu
thân mật ấy dường như lại yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một chút
công kích của những vấn đề hiện thực.
Tất cả nỗi buồn bỗng chốc quay trở lại. Vương Xán nuốt ngụm rượu, chỉ thấy cảm giác chua xót trong lồng ngực càng lúc càng lớn, không có cách nào để nén nó lại. Cô đang nghĩ nếu cô lặng lẽ rời khỏi đây mà không
nói một câu với chủ tiệc liệu có bị coi là bất lịch sự không thì điện
thoại bỗng đổ chuông. Cô nhấc lên xem, là Trần Hướng Viễn gọi đến.
“Tiểu Xán, anh xin lỗi. Anh đang ăn cơm và nói chuyện với Minh Vũ, giờ mới đọc được tin nhắn của em. Có chuyện gì không em?”
Giọng của Trần Hướng Viễn vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong lòng
Vương Xán lại dậy sóng. Đối diện với kiểu không biết có phải cố ý làm
như không có chuyện gì của anh ấy không, trong lòng cô bỗng trào lên nỗi bực tức. Cô cố gắng kìm nén, nói ngắn gọn: “Không có chuyện gì cả” rồi
cúp điện thoại.
Vương Xán mím chặt môi kìm nước mắt, ném điện thoại vào trong túi
xách, định đứng dậy thì lúc này trên sân khấu tiếp tục biểu diễn các
tiết mục. Cao Tường bước về phía cô, trên tay bưng hai ly rượu. Anh đưa
một ly cho cô: “Thử chút rượu champagne năm năm này đi, đây là vật cất
giữ quý giá của đại diện hầm rượu bên Tây Ban Nha. Ông ta đem nó sang
cho dịp đặc biệt này.”
“Tôi không hiểu về rượu, uống vài loại rồi mà chẳng phân biệt được
loại nào với loại nào. Có lẽ tiếp tục uống chỉ lãng phí nguyên liệu
thiên nhiên mà thôi. Như thế thật không phải với thứ rượu quý giá của
ông ấy.”
“Rượu chỉ cần uống thỏa thích là đã đáng lắm rồi.”
Vương Xán không tiện từ chối, chỉ đành nhận lấy, chạm nhẹ ly với Cao
Tường, “Anh Cao, tôi đang định cáo từ anh. Xin lỗi, tôi phải về trước
đây.”
Cao Tường có chút ngạc nhiên: “Vẫn còn sớm mà, chút nữa vẫn còn rất nhiều tiết mục.”
Tất cả rượu uống trong buổi tối nay bỗng nhiên làm hại Vương Xán. Cô
quay đầu đi, không để Cao Tường nhìn thấy những giọt nước mắt đang trào
ra. Nhưng Vương Xán lại không thể khống chế được giọng nói của mình, cô
nghẹn ngào: “Xin lỗi, tôi… có lẽ tôi uống nhiều rồi. Rất xin lỗi.”
Vương Xán bỗng nhiên quay lưng bước đi, nhưng lại bị đổ trên ghXfa,
suýt nữa là té ngã. Cao Tường nhanh nhẹn đưa tay đỡ cô, “Không sao,
Vương Xán, bộ dạng cô như thế này không nên bắt taxi, đến văn phòng phía sau của tôi nghỉ ngơi trước đã.”
Sau khi khóc, Vương Xán tỉnh hơn một chút. Ngồi dựa vào ghế sofa
trong phòng làm việc của Cao Tường, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, cô lấy
khăn che kín mặt không nói một lời. Nhưng Cao Tường lại tỏ ra vô cùng
bình tĩnh, dường như anh đã quen với những tình huống như vậy. Anh không dò hỏi gì.
“Nhà vệ sinh ở bên này, trong đó có khăn sạch. Cô ngồi trong này nghỉ ngơi một lát. Tôi đi chào hỏi khách khứa trước đã, lát nữa sẽ đưa cô
về.”
Cao Tường bước ra ngoài, đóng cửa lại. Vương Xán ngồi ngây người,
buồn rầu ngẩng đầu lên. Cô nghĩ lần xấu hổ này không phải là nhỏ, cô lại thất thố trước mặt một người đàn ông không phải là thân thiết lắm.
Bước vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, Vương Xán thầm nghĩ may mà trước khi ra ngoài cô không chải mascara, nên không đến mức hai hàng nước đen chảy ra từ mắt. Nhưng phấn trang điểm trên mặt đã bị lem nhem
rồi, cô rửa mặt và cũng không có tâm trạng dặm phấn. Tất nhiên, cô cũng
không đồng ý ngồi đây đợi Cao Tường quay lại. Cô nhìn bốn phía, viết một mảnh giấy để trên bàn làm việc của Cao Tường, đóng cửa văn phòng rồi
bước ra ngoài.
Quán bar vẫn náo nhiệt như trước. Thế nhưng sau khi Vương Xán đi qua
đám đông, lặng lẽ bước ra ngoài mới phát hiện ra rằng, ngoài cổng quán
bar này không có nhiều xe taxi đứng chờ như các quán bar khác. Nhân viên bảo vệ nói với cô: “Khoảng sau hai mươi ba giờ, sẽ có rất nhiều taxi
tập trung ở đây để đón khách. Bây giờ còn quá sớm, chỉ có thể đi sang
đường, rẽ ra đường lớn mới hy vọng bắt được taxi.”
Trên đường tới đây Vương Xán cũng biết con đường này không hề ngắn,
đi bộ cũng phải mất khoảng một giờ đồng hồ. Cô lưỡng lự một lát rồi vẫn
đi theo hướng nhân viên bảo vệ chỉ. Lúc này trên đường chỉ thỉnh thoảng
có vài chiếc xe lướt qua, không có ai đi bộ cả. Đèn đường vàng mờ ảo,
gió thổi làm bóng cây lắc lư, yên lặng đến khác thường, chỉ nghe thấy
tiếng giày cao gót của cô nhỏ và nhịp nhàng gõ trên mặt đường.
Vương Xán cảm thấy người hơi lạnh, trong lòng càng như nổi da gà. Cô
bất giác bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên một ánh đèn xe sáng soi
chiếu vào người cô. Cô đứng sát vào bên đường. Chiếc xe đó đuổi theo rồi dừng lại bên cạnh. Cao Tường xuống xe, mở cửa cạnh ghế lái phụ ra hiệu
cô lên.
“Thật không dám làm phiền