Duck hunt
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325443

Bình chọn: 10.00/10/544 lượt.

anh nữa, anh Cao.” Vương Xán miễn cưỡng
cười nói: “Anh cứ quay về tiếp khách đi, tôi gọi taxi cũng được.”

Cao Tường khẽ kéo khuỷu tay Vương Xán, “Những tiết mục còn lại chỉ là để làm cho khách mời uống thêm thoải mái, buổi tiếc có thể kéo dài đến
nửa đêm. Tôi đưa cô về rồi quay lại cũng được.”

Chiếc xe jeep nhanh chóng ra đường lớn. “Thật ngại quá, anh Cao. Tối nay tôi uống hơi nhiều, thật là xấu hổ quá.”

“Cô chưa nhìn thấy bộ dạng của một kẻ say đâu.” Cao Tường lắc đầu
cười: “Nói năng lung tung, nôn ọe, nói bậy, đánh nhau, mượn rượu giả
điên… Trong quán bar dường như ngày nào cũng có. Tin tôi đi, cô như vậy
là bình thường.”

Vương Xán có chút dở khóc dở cười, nhưng nghe Cao Tường nói cô cảm
thấy ít nhiều thoải mái hơn: “Uống say mềm ra thì chẳng nói làm gì,
nhưng điều đáng sợ là có những chuyện muốn kìm nén mà không thể kìm nén
nổi. Dù sao thì sau này tôi sẽ không uống nhiều nữa .”

“Đây đúng là thời điểm yếu đầu tiên trong bữa tiệc quảng bá rượu rồi.” Cao Tường đùa.

Lúc này điện thoại Vương Xán đổ chuông, là Trần Hướng Viễn gọi. Vì
không muốn nghe điện thoại trước mặt Cao Tường, nên cô ấn nút từ chối,
rồi cất điện thoại vào túi.

Cao Tường để ý thấy hành động này của cô, khẽ mỉm cười nói, “Khi tôi
còn đi học, sợ nhất là lúc bạn gái giận không nghe điện thoại. Hồi đó
công nghệ chưa phát triển, cho nên có một cái máy nhắn tin là tốt lắm
rồi. Khi đó, cả kí túc xá dùng chung một chiếc điện thoại. Thế nên trước mặt cô quản lý và các bạn, thật sự rất khó để có thể nhỏ nhẹ dỗ dành cô ấy được. Đôi lúc lại phải tỏ ra không thèm quan tâm. Kết quả bạn gái
càng giận hơn, nói tôi không xem trọng cô ấy.”

Vương Xán cười ngượng: “Thường thì con gái rất coi trọng cảm giác được trở thành người quan trọng.”

“Thế nên cứ cho thêm một cơ hội đi đã. Có thể đối phương chỉ là không biết làm thế nào để cô có cảm giác mình là người quan trọng.”

Vương Xán nghe ra ý khuyên giải trong lời nói của Cao Tường, nhất thời cảm thấy hoang mang.

“Rượu thật ra là thứ khiến người ta luôn bị phóng đại cảm xúc. Khi
vui có thể vui hơn, lúc đang phiền não, uống rượu vào có khi còn buồn
nhiều hơn. Thậm chí cho dù có uống say, sau khi tỉnh lại vẫn phải đối
diện với thực tại.”

“Câu nói này nghe có vẻ không có tác dụng quảng bá rượu vang.”

Cao Tường bật cười, “Hôm nay đúng là phải trách tôi, vì đã không nhận ra cô đang có tâm sự, lại cứ bắt cô uống. Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một
lát đi, khi nào đến tôi sẽ gọi.”

Cao Tường tắt radio. Vương Xán khẽ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế. Không
biết là do cô uống liền lúc vài loại rượu, hay vì trong lòng có tâm sự
mà cảm thấy hoang mang. Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái chuếnh choáng
hơi men.

Lúc xe dừng lại dưới tòa nhà, Cao Tường bước xuống mở cửa cho Vương
Xán, cô mới tỉnh lại. Cô cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ lịch sự của
Cao Tường và bộ dạng chẳng ra sao của mình. Vừa xuống xe, cô luôn miệng
nói cảm ơn.

“Cô lên nhà nghỉ sớm đi, tạm biệt.” Cao Tường khẽ nói.

Vương Xán gật đầu, “Cảm ơn anh Cao, tạm biệt.”



Trần Hướng Viễn ngồi trong xe, kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt.
Mấy ngày nay, anh luôn bận rộn, chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì chuyện
tiền vốn của Tín Hòa.

Bởi lẽ, vay vốn thông qua công ty bảo lãnh cần rất nhiều thủ tục phức tạp, thậm chí còn phải đi chiêu đãi tiếp khách. Đã nhúng tay vào, anh
đương nhiên phải theo tới cùng. Toàn bộ thời gian, anh hầu như chỉ nghĩ
đến việc này, không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.

Anh đương nhiên biết Vương Xán sẽ không vui, nhưng vì bài báo của
Vương Xán mà Thẩm gia có ý đối địch với cô. Đến bố mẹ anh sau khi nghe
Thẩm Tiểu Na kể lại chuyện cũng sinh ra nghi ngờ bạn gái mới của con
trai. Họ liên tục gọi điện, ép anh về nhà để hỏi cho rõ ràng về quan hệ
của hai người.

Anh vừa mệt mỏi vừa bất lực giải thích: “Không phải như Tiểu Na kể
đâu. Bài báo Vương Xán viết rất khách quan, có rất nhiều nguyên nhân làm Tín Hòa gặp khó khăn.”

Mẹ anh nghe vậy có vẻ không hài lòng, nói: “Cô ta biết rõ quan hệ
giữa con và nhà họ Thẩm mà vn viết bài báo đó. Làm sao mà có thể khách
quan được?”

Trong khi đó, thái độ của bố anh có vẻ bình tĩnh hơn: “Hướng Viễn, cứ cho là cô ấy với nhà họ Thẩm không có gì, nhưng bài báo này sẽ ảnh
hưởng đến con. Tại sao cô ấy lại không nghĩ đến?”

“Cô ấy hoàn toàn không biết việc con tham gia vào chuyện xin vay vốn của chú Thẩm.”

Mẹ anh lại xen vào: “Cô gái này rõ ràng rất ích kỉ, chỉ cần có tin là muốn thể hiện tốt ở tòa soạn, hoàn toàn không nghĩ gì cho con cả.”

Trần Hướng Viễn như bốc hỏa: “Bố mẹ đừng nghe Tiểu Na nói.”

“Tiểu Na là muốn tốt cho con. Con bé biết con hay mềm lòng, luôn
không muốn phê phán người khác. Vậy nên chuyện có lớn thế nào cũng một
mình nhẫn nhịn. Trước đây…”

Bố anh hắng giọng, chặn lời vợ, “Đừng có nói tận đâu nữa. Hướng Viễn, con và cô gái đó chỉ mới qua lại với nhau một thời