Polly po-cket
Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211681

Bình chọn: 10.00/10/1168 lượt.

ột cọng tóc của hắn cũng không thấy nổi.”

Yong Ha liền chen vào:

“Các huynh đang nói về Hồng Bích Thư à?”

Jae Shin và Sun Joon có vẻ cũng thích thú với câu chuyện này, bèn tiến gần
lại đám đông đang bàn tán. Yoon Hee nhận ra họ đang nói về tên Hong Gil
Dong mà mấy tên lính tuần tối qua nhắc đến. Đây là lần đầu tiên Yoon Hee biết đến sự tồn tại của Hồng Bích Thư, nhưng Hong Gil Dong như đối với
những người khác, hắn đã là một nhân vật rất nổi tiếng rồi. Quan sát họ
nói chuyện với nhau, Yoon Hee có cảm giác Yong Ha rất ái mộ Hồng Bích
Thư.

“Hôm qua hắn xuất hiện ở đâu?”

“Xem ra gan cũng to lắm, dám dán bích thư ở tận cửa nhà Binh phán đại nhân.”

Đột nhiên toàn bộ nho sinh đều tập trung ánh nhìn về phía Sun Joon. Người
duy nhất không hiểu ý nghĩa của những ánh mắt ấy là Jae Shin, gã đã
không tham gia lễ Tân bảng ngày hôm qua. Sun Joon vẫn bình tĩnh nói như
không có gì:

“Hôm qua vì không đến được đó nên suýt nữa thì tôi
phải chịu phạt đấy thôi. Tôi cũng như mấy viên lính tuần ấy, cả một sợi
tóc của Hong Gil Dong cũng không nhìn thấy.”

Các nho sinh tỏ vẻ hụt hẫng, thôi không nhìn Sun Joon nữa. Yong Ha tiếp tục hỏi:

“Lính tuần canh chỗ nhà Binh phán rất kỹ, vậy mà hắn còn dán cả bích thư lên
đấy. Xem ra Binh phán sẽ nổi điên, cố mà bắt cho được hắn đây. Nội dung
bích thư lần này là gì vậy?”

“Cụ thể thế nào thì tôi vẫn chưa rõ
lắm. Lát nữa thể nào bức bích thư hôm qua cũng sẽ được người ta tuồn vào đây thôi, cứ chờ xem. Nếu Nữ Lâm huynh có trước thì nhớ cho bọn tôi xem với.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

Tách ra khỏi đám đông, Yong Ha nắm chặt hai tay, gằn giọng:

“Hừm, mai mà không phải học giờ của tiến sĩ Yu thì mình đã trốn ra ngoài xem thế nào rồi.”

Jae Shin nhếch mép nói:

“Tên Hồng Bích Thư ấy có gì mà cứ phải nhặng xị cả lên như thế chứ? Viết nhăng viết cuội vài ba chữ rồi…”

“Huynh cũng từng là người hay chữ, nhìn mấy bức bích thư ấy mà bảo là nhăng
cuội sao? Hắn rất khá, đem những điều thối rữa mục nát của xã hội ra
châm biếm, không phá vỡ các nguyên tắc mà giọng văn vẫn rất hóm hỉnh
thoải mái. Mỗi bức bích thư là một kiệt tác thi văn đấy.”

Jae Shin giận dữ xua tay, ý không muốn lằng nhằng tranh cãi nữa. Gã chỉ vào Yong Ha, chuyển đề tài:

“Ê, huynh không biết trong nhà ăn cấm không được dùng quạt sao?”

Yong Ha giật mình nhận ra mình vẫn còn đang cầm chiếc quạt trên tay, vì mải
nói chuyện với Jae Shin mà quên mất. Giờ thì chuyện bích thư cũng không
được nói, lại còn phải vội vàng gọi một tiểu đồng lại nhờ giữ hộ cây
quạt nữa.

Ngoài trời, từng cơn gió xuân lạnh lẽo đang rít qua,
đêm đã về khuya nhưng những ánh đèn trong Thanh trai vẫn chưa hề tắt.
Trung nhị phòng cũng vậy. Ba chiếc đèn dầu đặt cạnh ba chiếc bàn trong
phòng vẫn đang sáng rõ. Trừ phía cửa ra, ba người trong phòng mỗi người
ngồi tựa lưng vào một bức tường. Jae Shin ngồi trong cùng, nơi bức tường có trổ cửa sổ, còn Yoon Hee và Sun Joon ngồi đối diện hai bên.

Yoon Hee ngồi đọc đi đọc lại toàn bộ lời giảng của tiến sĩ Jang mà cô đã ghi lại. Cứ thế dần dần, cô hiểu được ý nghĩa của bài giảng, bắt đầu sắp
xếp lại những nội dung quan trọng cần ghi nhớ, chép vào trong sách. Phần nào không đủ chỗ trống, cô dán thêm một mảnh giấy nhỏ vào sách rồi viết tiếp. Sun Joon thì vừa đọc quyển Cửu số lược mượn của Yong Ha, vừa vẽ
biểu đồ gì đó ra mấy tờ giấy trắng rồi bắt đầu tính toán. Chéo bên là
Jae Shin với dáng ngồi ngang ngược và bộ quần áo xộc xệch không giống
ai, đang đọc một bộ đề. Bây giờ Yoon Hee đã có thể nhìn ngực gã mà không cảm thấy bối rối gì nữa.

Đôi mắt của Yoon Hee đang đọc sách thì
chuyển sang nhìn Sun Joon từ lúc nào không biết. Cả ngày hôm nay bị quay như chong chóng, Yoon Hee chẳng có chút thời gian nào để thảnh thơi
ngắm chàng cả. Giờ có thể ngồi ngắm chàng thỏa thích như thế này. Xem ra trong cái rủi cũng có cái may.

“Ê Sik! Để ta đeo yếm dãi cho ngươi nhé?”

Nghe lời châm chọc đó, Yoon Hee thôi không nhìn Sun Joon nữa mà chuyển sang Jae Shin.

“Yếm dãi?”

“Có ngắm Giai Lang cũng không sao, nhưng vừa ngắm vừa chảy dãi như thế thì xem ra không ổn lắm đâu.”

Sun Joon rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, ngẩng đầu lên nhìn Yoon Hee như
đang hỏi có chuyện gì. Yoon Hee bối rối, cô khua tay trả lời Jae Shin:

“Không, không phải đâu! Tôi vửa chảy nước dãi vừa ngắm huynh ấy hồi nào?”

“Nhìn xuống mặt bàn đi, đầm đìa rồi kìa.”

Yoon Hee vội vàng nhìn xuống bàn mình. Chẳng có gì cả. Yoon Hee xấu hổ chỉ
biết cắm mặt vào quyển sách. Cô không muốn đối đầu với Jae Shin. Nhưng
như vậy không có nghĩa là Jae Shin không chịu buông tha cho cô.

“Ngươi cũng phải nghĩ cho Giai Lang nữa chứ. Nếu có một gã đàn ông cũng có thứ chân giữa ấy ngồi nhìn mình chăm chăm đến mất hồn vía như thế, hắn sẽ
thấy kinh tởm đến mức nào hả?”

Yoon Hee đã muốn làm ngơ, nhưng
câu nói ấy thật sự làm cô thấy đau lòng. Có