Ring ring
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 8.5.00/10/416 lượt.

ông dám từ chối đâu.

Vừa nói, hắn vừa rùng mình kể lại đoạn truyện sáng nay, không thiếu run rẩy cho câu chuyện thêm tính chân thực.

—ta là đường phân cách kể chuyện—-

Đêm qua, nàng cả đêm gào thét đòi ăn, đếm gần nửa đêm mới chịu ngồi yên cho người ta ngủ. Nào ngờ, rạng sáng hôm nay, gà mới leo lên mái chuồng đập cánh định gáy, sơn tặc vì mệt mỏi vẫn còn đang chăn ấm đệm êm ngủ ngon lành, đã nghe rầm một cái, gà vì sợ hãi mà lăn đùng ra xỉu. Bọn họ chạy ra hậu trại, đã thấy cảnh cửa gỗ lim vừa to vừa nặng nằm chỏng trơ trên nền đất, Hiểu Thiên sắc mặt đúng là bức chết người mà tiến đến. Con nha đầu này, bị bỏ đói mà có sức đạp cửa mà ra, không hiểu là người hay là quỷ. Trưởng trại bị chọc tức điên người, cầm đại đao tiến lên, nào ngờ con dao bầu vừa to vừa sắc bất ngờ lao tới. Vội vàng giơ đao lên đỡ, không nghĩ tới cảnh dao tiếp tục quỹ đạo bay thẳng, còn đao? Mẻ luôn rồi.

(=.=||)

Thế đấy. Mới hôm qua bắt người ta trêu ghẹo, nhốt như nhốt con heo hay trốn chuồng, vậy mà cuối cùng bị con nha đầu này dọa cho chết kiếp, lại còn cắm mặt nấu cơm sáng cho người ta. Mặt của hắn không biết chôn đâu cho đỡ nhục nữa rồi. Khải Nguyên nghe xong, không hẹn chợt cùng hắn rùng mình. sau này, nhất định không bao giờ dám để nàng đói. Nhất định không bao giờ!!!

Đợi đến khi Hiểu Thiên dùng điểm tâm xong, mấy tên sơn tặc không hẹn cùng nhau kiêng đồ dẫn cưới ra trả. Con nhóc này! Không thể động đến đâu nha. Nào ngờ, nhận người nhận của đầy đủ không sứt sẹo một miếng, Khải Nguyên trở mặt nói với thuộc hạ:

-Báo cho quan phủ. Trước khi trời tối phải dẹp xong, không đừng về nữa.

-Ngươi…..

Bọn sơn tặc á khẩu luôn. Chúng đã nể mặt nể mũi trả người trả đồ như thế, không ngoan ngoãn đi đi, lại dám nói bọn họ như thế, thực làm người ta phát tiết à nha. Cả bọn lại lần mò kiếm đao tìm kiếm tính ra nói chuyện bằng bạo lực, bất chợt nhìn con dao bầu Hiểu Thiên cắm vào bàn ngập quá nửa lưỡi dao, sống lưng lành lạnh. Hơ….Mà sao lạnh ở lưng lại leo được lên cổ nhỉ? Nghĩ xong nhìn lại, thấy lưỡi kiếm Mạnh Duy đang yên vị trên cổ. Cười…Bọn họ cười méo cả miệng, cười hề hề khả ố mà đi giật lùi cách cái thứ nguy hiểm kia ra. Mạnh Duy không nói với mấy kẻ đáng chết kia, chỉ lạnh lùng buông 1 câu:

-Hoàng thượng, nương nương! Hai người đi trước, để bọn họ lại cho thần.

Hoàng thượng? Nương nương? Tiêu rồi tiêu rồi! Lần này không chỉ bị quan phủ bắt, cái đầu cả nhà có còn trên cổ không, chắc chỉ có trời biết. Nghe đồn 10 ngày nữa hoàng thượng thành thân. Bọn họ, không ngờ lại túm ngay phải đầu hổ, lại còn ngờ nghệch cắn lên đó. Thiên có mắt cũng không nên vì bọn họ làm loạn nhiều mà trừng phạt nặng nề thế chứ?

-Không cần xử tử, chỉ cần đày đi biệt xứ là được….À mà tiểu Nhiên! Em muốn theo ta phải không? Vậy chúng ta đi.

Khải nguyên cau mày. Tiểu Nhiên nào? Tự nhiên kiếm đâu ra tiểu Nhiên của nàng vậy? Như đáp lại ý nghĩ của hắn, từ góc nhà, một con nhóc mới 7,8 tuổi gì đó chui ra, mặt mũi lem luốc nhưng có gì đó rất cứng đầu, rất đáng yêu. Thấy Khải Nguyên chau mình nhìn, con bé sợ co rúm người lại, Hiểu Thiên, lại không biết thân biết phận nói lớn tiếng:

-Sao? Ngươi không cho ta mang tiểu Nhiên đi? Được! Ta lập tức không kết hôn nữa, quay về bên Thái hậu….Sao? Có cho không?

Nhắc tới Thái hậu để dọa nạt hắn. Hừ. Chiêu này cũ rồi nhá. Nhưng vẫn có tác dụng. (=.=||). Thôi được! Hắn thừa nhận! Trên đời này chỉ cần mang Thái hậu ra hù dọa hắn, trước sau gì đều đạt được mục đích. Vậy là con bé mang tên tiểu Nhiên đó nghiễm nhiên được theo hắn , à, nói đúng hơn là theo Hiểu Thiên vào cung. Hỏi ra mới biết, con nhóc tên An Dĩ Nhiên, được bọn sơn tặc này nhặt được mà nuôi. Có điều sơn tặc trước sau gì trong mắt con bé cũng là người xấu, con bé vẫn sợ. Thôi thì trong cung trên dưới hơn ba ngàn người, thêm nó cũng chẳng sao. Vậy là bọn họ liền bỏ đi, bỏ lại cao thủ Mạnh Duy từ từ xử lý cả đám sơn tặc.

—-ta là đường phân cách về nhà—

Kì thực đường về đến Lâm gia trang còn xa, xe ngựa lại chật chội, ta đây rõ ràng là 1 tiểu cô nương yêu trẻ em yêu động vật, sao nỡ nhìn tiểu Nhiên đáng yêu như tiểu bạch thỏ kia đi bộ. Vậy là kẻ là ta hùng dũng nhường xe ngựa cho tiểu Nhiên,còn nói đi trước, thân mình thì:

-Khải Nguyên! Ngươi thân nam tử hán đại trượng phu, chắc không nề hà gì mà nhường ngựa cho ta nhỉ? Vậy ngươi cho ta mượn con ngựa ngươi đang dùng nha.

Nói thật cái mặt hắn lúc đó dùng làm mẫu về tranh biếm họa rất có triển vọng đó. Méo méo đen đen, chắc hợp nhất để vẽ mấy con……..dog hoang. Hơ đừng nói ta độc miệng. Ta chỉ là có sao nói vậy thôi mà. Nhanh chân nhanh tay chạy đi kiếm con ngựa của người ta, nắm lấy cương định làm đạo tặc 1 lần.Thì cũng tại ta thấy trong phim cưỡi ngựa chẳng khó khăn gì, nên mới làm càn. Hức….Con ngựa đó thật kinh người, ta mới nắm nó mà đã hung hăng nhảy bổ lên, suýt hất ta ngã. Cái kẻ đáng ghét kia thấy thế cười cợt ta nữa. Oa!!!! Thiên! Ông chơi xấu với Hiểu Thiên này nhá. Ta sẽ không cúng hoa cúng hương cho ông nữa!!!

-Nàng biết cưỡi ngựa?

Hắn kinh bỉ hỏi ta. Ha…Lần này là kinh bỉ đó nha. Thật không chấp nh