
chân đồi xúm lại hỏi, ảnh không nói được tiếng nào, chỉ thất tha thất thểu lần về nhà ông Cả Tham.
Tiểu Long tò mò:
– Ông Cả Tham là ai?
– Ông Cả Tham là người Xóm Dưới. Ổng không vợ không con, sống già một mình. Mỗi lần về làng công tác, anh Sơn thường ở nhà ổng.
Ðối với Quý ròm, ông Cả Tham là ai, ổng sống một mình hay sống với mười bà vợ không quan trọng. Nó nôn nao:
– Thế không ai biết anh Sơn đã gặp phải chuyện gì trên đồi hết hay sao?
– Biết chứ! Sáng hôm sau, khi đã hoàn hồn, anh Sơn mới từ từ nhớ lại. Ảnh bảo khi lên gần tới ngôi nhà hoang, ảnh bỗng nghe có tiếng hát ru con từ trên ngọn cây vọng xuống. Giật mình ngó lên, ảnh thấy một người đàn bà đang nằm đong đưa trên chiếc võng mắc giữa hai nhánh cây cao nghễu. Và ảnh điếng người khi phát giác ra chiếc võng chính là mái tóc của người đàn bà. Mái tóc dài đến nỗi sau khi đã quấn bốn, năm vòng vào nhánh cây còn thòng xuống sát đất. Ảnh chưa kịp phản ứng thì vạt tóc quái dị đó đã phóng vụt tới và thít chặt cổ ảnh như một sợi dây thừng. Thế là ảnh mê đi. Bốn, năm tiếng đồng hồ sau, ảnh mới tỉnh dậy và thấy mình đang nằm giữa một bụi gai rập rạp. Phải mất thêm gần cả tiếng nữa ảnh mới chui ra được, người ngợm xây xát, quần áo tả tơi…
Câu chuyện của anh Sơn còn khủng khiếp hơn câu chuyện của chị thằng Dế Lửa gấp tỉ lần. Quý ròm nghe tới đâu, tóc gáy dựng đứng lên tới đó. Thằng Tắc Kè Bông kể dứt câu chuyện một hồi lâu và đã phủi chân chui vô mùng nằm từ đời nảo đời nao rồi mà Quý ròm vẫn còn đứng đực ra giữa nhà. Ðến khi Tiểu Long đụng vô người nó:
– Thôi, tụi mình cũng lên nhà trên ngủ đi!
Quý ròm mới thẫn thờ lê bước đi theo bạn.
Ðêm đó, Quý ròm cứ trằn trọc hoài không sao ngủ được. Trong khi Tiểu Long nằm bên cạnh ngáy khò khò một cách bình thản thì cặp mắt Quý ròm vẫn mở thao láo. Nó cứ nằm dán mắt lên đỉnh mùng, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.
Quý ròm nhớ đến thái độ sợ hãi của bọn trẻ làng đối với đồi Cắt Cỏ, đến câu chuyện chị Cam bị ma dẫn đi lòng vòng và giấu trên ngọn cây và cuối cùng là câu chuyện anh Sơn kỹ sư bị ma thít cổ suýt chết. Những câu chuyện ghê rợn cứ bám chặt lấy đầu óc nó và không ngừng kích thích trí tưởng tượng khiến nằm trong nhà mà bụng nó cứ giật thon thót. Ánh đèn hột vịt leo lét chong ở giữa nhà cứ chập chà chập chờn khiến Quý ròm bất giác cảm thấy rờn rợn. Có lúc, nó nín thở đếm tiếng thằn lằn tắc lưỡi trên xà nhà, tưởng như những bóng ma trên đồi Cắt Cỏ chiều nay đã âm thầm theo nó về đến tận nhà và hiện đang rình rập lẩn khuất đâu đây giả tiếng thằn lằn để trêu cợt và hăm dọa nó. Những con ma hung ác đó chỉ chờ nó sơ hở chợp mắt là xộc vào ngoạm đứt đầu nó, nếu không cũng hè nhau bắt nó đem đi.
Càng nghĩ Quý ròm càng hãi. Tim đập thình thình trong ngực, nó kéo mền trùm kín đâu, nằm im nghe ngóng.
Nó cứ nằm bất động hoài hoài như vậy, lo lắng và mệt mỏi. Rồi vẫn với mớ hình ảnh ma mị không ngừng nhảy nhót trong đầu, nó thiếp đi lúc nào không hay.
Sánh hôm sau, Quý ròm dậy trưa trờ trưa trật.
Khi nó rửa mặt lên thì Lượm đã đi học còn Tiểu Long đang ngồi gặm khoai lang đằng bàn.
Thím Năm Sang cười nhìn Quý ròm:
– Hồi hôm cháu nằm mơ thấy gì thế?
Quý ròm chột dạ:
– Dạ, cháu có thấy gì đâu ạ?
– Thế sao thím nghe cháu cứ hét lên chằm chặp? Cứ hệt như bị ai rượt ấy!
Quý ròm đỏ mặt, nó gãi tai:
– Dạ, cháu cũng chẳng nhớ nữa!
Ông của Tiểu Long ở trong buồng nói vọng ra:
– Tại ban ngày cháu chạy nhảy la hét nhiều quá đấy! Hễ ban ngày chơi đùa nhiều thế nào tối cũng mơ thấy đủ thứ quái dị!
Câu nói của ông khiến Tiểu Long cười thầm trong bụng. Nhưng nó không nói gì, chỉ ngồi im nhẩn nha gặm khoai. Dĩ nhiên dù Quý ròm chối biến, nó cũng biết tỏng đêm hôm qua thằng này mơ thấy những gì. Cũng như nó biết sở dĩ Quý ròm “mơ thấy đủ thứ quái dị” như vậy không phải do “ban ngày chơi đùa nhiều” mà do một nguyên nhân hoàn toàn khác.
Nhưng sợ Quý ròm xấu hổ, Tiểu Long cố tình giả dại. Chỉ đến khi còn lại hai đứa, nó mới quay sang Quý ròm, nheo mắt cười hỏi:
– Hồi hôm mày mơ thấy bị treo trên ngọn cây hả?
– Dẹp mày đi! – Quý ròm hừ mũi.
Nhưng Tiểu Long không chịu “dẹp”. Nó nhe răng khỉ:
– Hay là mày thấy bị nhốt giữa bụi gai?
Lần này thì Quý ròm sầm mặt:
– Tao không giỡn à nghen!
Thấy thằng ròm bắt đầu đổ quạu, Tiểu Long hết ham chòng ghẹo. Nó chớp mắt bâng quơ:
– Sáng mai tụi mình đã rời khỏi đây rồi, sợ cóc gì nữa!
Quý ròm nhún vai:
– Nếu không rời khỏi đây tao cũng chẳng sợ!
Tiểu Long như không tin vào tai mình. Lời tuyên bố hách xì xằng của Quý ròm khiến nó ngẩn tò te:
– Mày không nói phét đấy chứ?
– Tao thèm vào nói phét!
Tiểu Long hấp háy mắt:
– Thế đứa nào hồi hôm nằm mớ hét vang nhà?
– Tao! – Quý ròm đáp tỉnh – Nhưng đó là hồi hôm! Hồi hôm tao thấy sờ sợ nhưng bây giờ tao không sợ nữa!
Tiểu Long cười ruồi:
– Bởi vì bây giờ mày biết mày chỉ còn ở lại đây hăm bốn tiếng đồng hồ nữa thôi và đến sáng mai khi mày đã ngồi trên xe đò thì bọn ma kia chẳng thể nào tìm ra tông tích của mày?
Quý ròm bĩu môi:
– Sai bét!
– Sai?
– Ừ! – Quý ròm gật đầu – M