
để trừ ma đó thôi!
Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long kín đáo thở phào:
– Thế mày có biết câu thần chú đó không?
Câu hỏi của Tiểu Long kéo Quý ròm về với thực tại. Vẻ hăm hở biến mất, nó đờ mặt ra:
– Không! Tao có đọc ở đâu đó một lần nhưng quên mất!
– Thế thì cũng như không!
Giọng Tiểu Long xụi lơ, sự phấn khởi vừa chớm dậy trong lòng nó bị Quý ròm tạt một thùng nước lạnh làm cho tắt ngóm.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu khiến Quý ròm đang ỉu xìu chợt tươi hơn hớn. Nó quay sang Tiểu Long:
– Mày đừng lo! Tao vừa nghĩ ra một cách!
Tiểu Long hồi hộp:
– Cách gì?
– Hỏi nhỏ Hạnh!
Tiểu Long hừ mũi, ngán ngẩm:
– Ðùa vô duyên!
– Tao không đùa! – Giọng Quý ròm bí mật – Trưa nay tao sẽ hỏi nhỏ Hạnh câu thần chú kia! Chắc chắn là nó biết!
Tiểu Long cười khảy:
– Mày đi máy bay về thành phố hả?
– Mày ngốc quá! – Quý ròm nheo mắt – Cần quái gì phải về thành phố! Trưa nay ăn cơm xong mình đón xe lên bưu điện huyện gọi điện thoại về cho nó!
– Ờ há! Vậy mà tao không nghĩ ra!
Tiểu Long cười toe. Nó không còn thấy Quý ròm “vô duyên” nữa. Mà ngược lại, trong mắt nó thằng ròm này tự nhiên trông “có duyên” dễ sợ!
Trưa đó, Tiểu Long, Quý ròm và thằng Lượm đón xe lên huyện.
Lẽ ra chỉ có Tiểu Long và Quý ròm nhưng khi biết hai ông anh chuẩn bị lên huyện, Lượm cứ nằng nặc đòi đi theo.
Thoạt đầu sợ bị lộ chuyện, Quý ròm gạt phắt:
– Tụi tao đi công chuyện, mày đi theo làm chi?
Lượm nhảy tưng tưng:
– Em đi chơi! Ðã lâu rồi em chưa được lên huyện!
Tiểu Long trợn mắt:
– Không được đâu! Tụi tao đi tới tối lận! Mày đi theo làm sao dắt bò đi ăn?
Tưởng nghe vậy, Lượm sẽ cụt hứng. Nào ngờ nó cười toe:
– Anh khỏi lo! Hôm qua em đã cắt mô.t mớ cỏ chất trong chuồng rồi! Chiều thứ bảy bọn em đâu có dám thả bò lảng vảng dưới chân đồi Cắt Cỏ!
Chẳng tìm ra cớ để từ chối, Quý ròm đành thở dài:
– Thôi được! Nhưng khi tao vào bưu điện gọi điện thoại, mày phải đứng bên ngoài với Tiểu Long, không được vào bên trong nghe chưa!
– Tưởng gì! – Lượm “xì” một tiếng – Cái nhà bưu điện chán ngắt đó, anh có mời em cũng chả thèm vào!
Quả nhiên, khi đến nhà bưu điện ở trung tâm huyện lỵ, Lượm và Tiểu Long đứng trước cửa mua mấy thỏi chewing-gum nhai chóp chép, mặc Quý ròm vào bên trong gọi điện.
Nhỏ Hạh reo lên mừng rỡ khi nghe giọng nói của Quý ròm ở bên kia đầu dây:
– Ôi, Quý đó hả? Bạn và Long về khi nào vậy?
Quý ròm cười khì:
– Về đâu mà về! Tôi và thằng mập vẫn còn đang ở chỗ ông chú nó!
– Quý đừng có phịa! Ở thôn quê làm gì có điện thoại!
Quý ròm khịt mũi:
– Hạnh chả biết gì hết! Tụi này đón xe đò lên tận nhà bưu điện của huyện để gọi về đấy!
Giọng nhỏ Hạnh thoáng ngạc nhiên:
– Có chuyện gì gấp mà Quý phải lên huyện để gọi điện về thế?
– Có chuyện gấp lắm! – Quý ròm nghiêm giọng – Một chuyện cực kỳ quan trọng!
Nhỏ Hạnh lộ vẻ sốt ruột:
– Chuyện quan trọng là chuyện gì?
Quý ròm liếm môi:
– Nhưng trước hết tôi muốn biết Hạnh có tin ma không đã!
– Ma à? – Nhỏ Hạnh chưng hửng, nó không ngờ Quý ròm chuyển đề tài đột ngột như thế, nhưng rồi nó vội vàng đáp ngay – Không! Hạnh không tin! Nhưng tại sao Quý lại hỏi thế?
Quý ròm tặc lưỡi:
– Tụi này vừa gặp ma!
– Thôi đi! Ðừng có xạo!
– Thật! – Quý ròm vẫn thản nhiên – Và tối nay tôi và Tiểu Long sẽ đi bắt ma!
Nhỏ Hạnh cười khúc khích trong máy:
– Quý mà dám đi bắt ma?
Vẻ chế nhạo trong câu hỏi của nhỏ Hạnh chẳng khiến Quý ròm bối rối mảy may. Nó ưỡn ngực, quên phắt rằng nhỏ Hạnh chẳng thể trông thấy cái ưỡn ngực của nó:
– Gì mà không dám! Chính vì vậy tôi mới gọi điện để hỏi xem Hạnh còn nhớ câu thần chú trừ tà ma hay không!
– Câu thần chú nào? – Giọng nhỏ Hạnh xem chừng ngơ ngác.
– Câu thần chú mà các thầy pháp thường niệm ấy!
– À! – Nhỏ Hạnh chợt nhớ ra – Ðó là câu “Án ma ni bát mê hồng”!
– Ðúng là câu này rồi! – Quý ròm reo lên, nhưng rồi nó bỗng ngập ngừng hỏi lại – Nhưng Hạnh có chắc là câu này sẽ trừ được ma quỷ không?
– Quý hỏi buồn cười quá! Làm sao Hạnh biết được!
Nhỏ Hạnh đáp, giọng thoáng giễu cợt. Nhưng rồi thấy đầu dây bên kia lặng thinh, nó liền áy náy trấn an:
– Nhưng đây là câu thần chú phổ biến ở xứ Tây Tạng, nghe nói do Phật Bà Quan Âm truyền dạy!
Quý ròm thở phào:
– Thế thì tụi này có thể yên tâm được rồi!
– Nhưng mà này!
Sợ Quý ròm đột ngột cúp máy, nhỏ Hạnh vội vã gọi.
– Gì thế? – Quý ròm hỏi.
Nhỏ Hạnh tò mò:
– Bộ Quý và Long thấy ma thật hả?
Quý ròm khẽ tằng hắng:
– Chuyện này dài dòng lắm! Nếu kể tường tận thì tôi e sẽ không đủ tiền trả cho cuộc gọi. Nói tóm tắt thì ở chỗ tụi này có một ngôi nhà hoang trên đồi, cứ đến tối thứ bảy lại hiện lên những ngọn lửa xanh!
– Những ngọn lửa xanh?
– Ừ! Dân làng bảo đó là do những hồn ma hiện lên đốt đèn bày tiệc!
– Và Quý tin lấy tin để?
Tuy không nhìn thấy nhưng Quý ròm vẫn đoán ra nhỏ Hạnh đang nháy mắt với vẻ ranh mãnh. Nó liền “hừ” một tiếng:
– Nếu tin thì tối nay tôi đâu có mò đến ngôi nhà đó làm chi!
Nhỏ Hạnh vặn lại:
– Nếu không tin tại sao Quý lại hỏi câu thần chú kia?
Quý ròm gãi cổ:
– Ðó