Bàn Về Kiếm Hiệp

Bàn Về Kiếm Hiệp

Tác giả: Huỳnh Ngọc Chiến

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 321685

Bình chọn: 9.5.00/10/168 lượt.

ính mà

chỉ tôn thờ một điều duy nhất : đó là sự tự do tuyệt đối của chính mình. Ông được gán ngoại hiệu Đông Tà chỉ vì đối với ông, mọi phân biệt chính tà thiện ác trên giang hồ đều là trò hề, thậm chí ngu xuẩn, vì chúng

không hề có thực mà chỉ là những nhãn hiệu ! Xét cho cùng, đó cũng có

thể là sự phản kháng lại định kiến xã hội của một tâm hồn minh triết hay một loại l’ homme révolté -con người phản kháng - của A.Camus trong võ

học ! Một Tạ Tốn sẵn sàng trích dẫn sử sách để biện minh cho việc sát

nhân của mình. Ta gặp lại lối cưỡng từ đoạt lí mà Đạo Chích dùng để công kích Khổng Tử trong Nam hoa kinh (Nam hoa kinh, Tạp thiên, chương Đạo

chích).

Có phải Kim Dung muốn xoá bỏ mọi phân biệt chính tà để đẩy tất cả đến

chỗ hoài nghi, xoá bỏ biên giới thị phi để đi đến một quan điểm hư vô

chủ nghiã (nihilisme) trong đức lí ? Không, Kim Dung có một cách nhìn

khác về đức lí dưới quan điểm võ học. Đó là nỗ lực muốn thay thế các

phạm trù chính tà thiện ác theo tiêu chuẩn nhân văn và qui định xã hội

bằng các nguyên lí trong tự nhiên: Âm và Dương. Dường như chỉ trong tác

phẩm Kim Dung, võ học mới được chia thành hai phạm trù đối lập tương đối rõ rệt : Âm công và Dương công. Võ học thuộc Âm công thì thường biến

hoá phức tạp, thâm hiểm và tàn độc, võ học thuộc Dương công thì cương

mãnh, dứt khoát, minh bạch. Thông thường phe Ma giáo sử dụng môn võ

thuộc Âm công và phe Chính giáo sư dụng môn võ thuộc Dương công. Võ công giờ đây đã trở thành một thứ chứng minh thư để xác định nguồn gốc. Mà

đã là võ công thì thứ nào, dù là Âm hay Dương, lại không thể giết người

?.

Trong thiên nhiên vốn không có thiện ác, cũng không hề có sự phân biệt

chính tà. Một cơn cuồng phong kéo qua gây bao tang tóc là ác hay là

thiện ? Có lẽ Kim Dung muốn nối tiếp và triển khai quan điểm của bậc đại nho đời Tống là Trình Hạo Thiện ác giai thiên lí (Thiện hay ác cũng đều là thiên lí cả). Âm hay Dương cũng chỉ là hai mặt của tự nhiên. Chúng

đối lập bổ sung cho nhau, mâu thuẫn đối kháng và chuyển hoá lẫn nhau

trong sự hoà điệu vĩ đại. Không hề có việc cái này sẽ triệt tiêu toàn bộ cái kia. Võ công trong Thánh hỏa lệnh có cao siêu đến đâu đi nữa vẫn bị vây khổn trong vòng Phục ma khuyên của ba vị cao tăng Thiếu lâm tự.

Thiên thủ như lai chưởng của Phương Chứng đại sư biến hoá kì diệu là thế nhưng cũng không thể thắng nổi chưởng pháp chậm chạp, thô phác của Nhậm Ngã Hành!.

Trang tử đã viết hàng vạn lời trong Nam hoa kinh, đặc biệt là thiên Tề

vật luận, chỉ để chứng minh rằng phân biệt rạch ròi thị phi là điều

không thể, vì đó là những vấn đề của vô cùng (Thị diệc nhất vô cùng, phi diệc nhất vô cùng dã - Nam hoa kinh, Tề Vật luận). Kim Dung viết hàng

chục pho sách cũng là một cách để nối tiếp truyền thống trên. Đã hơn một lần, Kim Dung cố gắng đưa đến một tổng hợp chính tà bằng tình yêu cũng

như tình bằng hữu. Tình yêu Trương Thúy Sơn và Hân Tố Tố cùng tình bằng

hữu tri âm giữa Khúc Dương với Lưu Chính Phong cho dù có kết thúc trong

đau thương đi nữa thì điều đó cũng cho thấy nỗ lực của Kim Dung muốn

chống lại định kiến, nhằm mở rộng tâm thức nhân gian để con người nhìn

lại vấn đề !. Dường như những tâm hồn lớn, Đông cũng như Tây, đều có

cách nhìn sâu thẳm về bản chất của cái gọi là tà chính thị phi. Cái nhìn đó sẽ vượt qua đức lí thông thường để nhận thức vấn đêù dưới làn ánh

sáng của Đức Lí Uyên Nguyên (éthique Originelle ). Biết đâu cái Chính

hôm nay sẽ là cái Tà của ngày mai và cái Thị ngày mai sẽ là cái Phi của

ngày sau nữa ! Nguyễn Du ắt hẳn đã lịch hành hết cuộc bể dâu mới nói

được Thị phi tận thuộc thiên niên sự ( Vấn đề đúng hay sai đều thuộc vào chuyện của ngàn năm.- Vịnh Tần Cối tượng).

Nhìn qua phương Tây, ta vẫn có thể gặp được một chút hoà âm cộng hưởng.

Một tâm hồn cuồng ngạo và nổi loạn với truyền thống như Đông tà Hoàng

Dược Sư biết đâu sẽ tìm được mối thanh khí ứng cầu trong tư tưởng của

một Shakespeare : There is nothing either good or bar but thinking makes it so [1'>, hay trong một Emerson : Good and bad are but names very

readily transferable to that or to this. [2'>

Có phải chăng đó là chỗ gặp gỡ nhỏ giữa Đông và Tây trong những tâm hồn lớn ?

Chú giải của tác giả bài viết:

[1'> Không có gì tốt hay xấu, mà chính do ta nghĩ thế nào thì nó ra thế ấy (Hamlet, Act II, Scene II )

[2'> Thiện ác chính tà cũng chỉ là các danh từ, chúng có có thể hoán

chuyển dễ dàng từ cái này sang cái kia ( Self -Reliance, Emerson, The

Havard Classics, tr.62 ) “Bóng tối cùng sự yên tĩnh mênh

mông đó, há chẳng phải là ân sủng mà trời cao ban tặng cho những cặp

tình nhân? Tình yêu là một đóa hoa kỳ dị, không cần đến ánh nắng mặt

trời, cũng không cần đến những giọt mưa, mà vẫn nở ra những cánh hoa

diễm lệ trong bóng tối.”

這無邊的黑暗与靜寂,豈非正是上天對情人們的恩賜?愛情是一种奇异的花朵,它并不需要陽光,也不需要雨露,在黑暗中,它反而開放得更美麗。(Giá vô biên đích hắc ám dữ tĩnh tịch, khởi phi chính thị thượng thiên đối tình nhân môn đích ân tứ? Ái tình thị nhất chủng kỳ dị đích hoa đóa, tha

tịnh bất nhu yếu dương quang, dã bất nhu yếu vũ lộ, tại hắc ám trung,

tha phản n


Lamborghini Huracán LP 610-4 t