XtGem Forum catalog
Thất Chủng Binh Khí 3 - Bích Ngọc Đao

Thất Chủng Binh Khí 3 - Bích Ngọc Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323560

Bình chọn: 7.5.00/10/356 lượt.

n Ngọc nói:

- Ừm.

Hoa Hoa Phong nhìn y, cô bỗng bật cười lên.

Đoàn Ngọc hỏi:

- Em cười gì ?

Hoa Hoa Phong nói:

- Em cười anh, xem ra dù anh bị người ta bỏ vào rương thật, anh cũng không tuyệt vọng gì.

Đoàn Ngọc cười nói:

- Không sai chút nào.

Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cười nói:

- Có lúc ngay cả em cũng không biết, con người anh rốt cuộc thông minh hơn người ta, hay là ngu hơn người ta ?

Đoàn Ngọc nói:

- Chính anh cũng không biết, nhưng anh biết anh sống còn dễ chịu hơn người khác một chút.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Anh còn biết gì nữa ?

Đoàn Ngọc nói:

- Anh còn biết nếu mình cứ ngồi mãi ở đây, nhất định sẽ không ai chạy lại tự thú nhận mình là hung thủ.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Anh tính đi đâu đây ?

Đoàn Ngọc nói:

- Đi tìm Thiết Thủy.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Anh đi tìm y ?

Đoàn Ngọc nói:

- Không lẽ chỉ cho y được đi tìm anh, còn không cho anh đi tìm y sao ?

Hoa Hoa Phong nói:

- Anh muốn đem mình lại nộp mạng sao ?

Đoàn Ngọc cười khổ nói:

- Anh không thể cả đời cứ lén lút trốn tránh mọi người được.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Trốn vài ngày cũng không được sao ?

Đoàn Ngọc nói:

- Không được.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Tại sao ?

Đoàn Ngọc nói:

- Anh nhất định phải lại cho kịp Bảo Châu sơn trang trước ngày mười lăm tháng tư.

Hoa Hoa Phong bỗng không nói gì nữa.

Đêm thật khuya, thật yên lặng, ánh sao nhợt nhạt chiếu vào song cửa, phảng phất chỉ thấy được nét mặt mỹ lệ của cô, và cặp mắt sáng rực.

Ánh mắt cô hình như có thứ tình cảm gì đó thật kỳ dị.

Đoàn Ngọc nói:

- Mười lăm tháng tư là ngày lễ thọ của Châu nhị thúc, Châu nhị thúc là huynh đệ lâu năm rất thân với phụ thân của anh.

Hoa Hoa Phong bỗng ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt sáng rỡ ấy nhìn trừng trừng vào y hỏi:

- Anh vội vã đến đó, có phải là để bái thọ Châu nhị gia không ?

Đoàn Ngọc nói:

- Sao còn giả được ?

Hoa Hoa Phong cúi đầu, kéo dây lưng, dùng sức quấn chặt vào đầu ngón tay mình, cô lại trầm mặc một hồi thật lâu, mới chầm chậm nói:

- Nghe nói Châu nhị gia có một cô con gái đẹp lắm, có phải cô ta mặt mày xinh lắm thật không ?

Đoàn Ngọc nói:

- Anh không biết, anh chưa gặp bao giờ.

Hoa Hoa Phong nói:

- Nghe nói Châu nhị gia làm lễ thọ lần này, là để chọn nữ tế phải không ?

Cô lại ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc, lạnh lùng nói tiếp:

- Xem ra anh cũng có hy vọng được chọn lắm đấy.

Đoàn Ngọc gượng cười một tiếng, y tính nói gì đó, nhưng nhịn lại, y muốn nhìn cô, nhưng lại không dám đụng vào tia mắt của cô.

Gió thổi qua lá cây, kêu lên xào xạt.

Y bỗng thở nhẹ ra một hơi rồi nói:

- Em cũng nên về nhà đi.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Còn anh thì sao ?

Đoàn Ngọc nói:

- Anh đi tìm Thiết Thủy ...

Hoa Hoa Phong cười nhạt nói:

- Không lẽ chỉ cho anh được đi tìm y, còn không cho em đi tìm sao ?

Đoàn Ngọc nói:

- Chuyện này vốn không có liên hệ gì đến em.

Hoa Hoa Phong nói:

- Vốn là không có liên hệ, nhưng bây giờ thì có rồi.

Đoàn Ngọc rốt cuộc nhịn không nổi quay đầu lại, nhìn cô chăm chú.

Cô không hề tránh né ánh mắt của y.

Ánh sao chiếu vào ánh mắt của cô, ánh mắt của cô tựa như ra chiều u oán.

Cô không nói ra, nhưng y cũng nhìn được ra.

Y nhịn không nổi thò tay ra.

Bàn tay của họ bỗng nắm chặt vào nhau, lần này không ai rụt tay lại.

Bàn tay của cô mềm mại làm sao, nhưng cũng lạnh làm sao.

Đêm càng khuya, càng yên lặng, ánh sao mông lung, gió xuân ôn nhu dịu dàng.

Cả mặt đất như chừng tan biến đi dưới ánh xuân quang.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Đoàn Ngọc mới chầm chậm nói:

- Anh đi kiếm Thiết Thủy, bởi vì anh không còn đường nào khác để đi, phụ thân anh dù có chịu đựng được bất cứ chuyện gì, cũng nhất định chịu không nổi chuyện người ta coi anh là một kẻ hung thủ giết người.

Hoa Hoa Phong nói:

- Em biết.

Đoàn Ngọc nói:

- Vì vậy anh biết làm vậy là nguy hiểm lắm, ngu xuẩn lắm, nhưng anh không thể không làm.

Hoa Hoa Phong nói:

- Em biết.

Đoàn Ngọc nói:

- Thật ra anh không chắc trong bụng làm sao đối phó y.

Hoa Hoa Phong nói:

- Em biết.

Đoàn Ngọc nói:

- Nhưng em còn muốn đi theo anh ?

Hoa Hoa Phong cắn môi nói:

- Em vốn có thể không đi, nhưng hiện tại không thể không đi, không lẽ anh còn chưa hiểu rõ sao ?

Đoàn Ngọc nhìn cô chăm chú, rốt cuộc thở ra một hơi thật dài nói:

- Anh hiểu lắm, dĩ nhiên là anh hiểu.

Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:

- Chỉ cần anh hiểu điểm đó thôi, là đủ lắm rồi.

- Mình phải làm sao mới tìm ra được Thiết Thủy ?

- Anh chẳng cần phải đi tìm y.

- Tại sao ?

- Bởi vì chỉ cần có người thấy anh, họ sẽ lập tức thông báo ngay cho y lại tìm anh.

- Hiện tại mình đi bây giờ sao ?

- Hiện tại không phải là lúc.

- Tại sao ?

- Bởi vì hiện tại chẳng ai nhìn thấy được anh.

- Không lẽ mình phải ngồi đây chờ cho đến khi trời sáng ?

- Nếu như anh tin trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối không làm được, hiện tại anh nên ngoan ngoãn nằm đây ngủ một giấc.

Đoàn Ngọc ngủ thật.

Y còn trẻ, một người trẻ tuổi mệt mỏi, bất cứ nơi nào cũng đều ngủ được.

Huống gì y đang ở bên cạnh cô.

Trên đời này còn có nơi nào ấm áp an toàn hơn nơi đây ?

Trong lòng một người đàn bà ôn nh