
nói: “Lâm
tham quân, trong quân ít có người dùng huân hương(4), Lâm tham quân nếu
đã là tham quân dưới trướng của đại tướng quân, một thân huân hương này
vẫn là nên…” Nói đến này, A Mạch ngừng lại, chỉ nhìn Lâm Mẫn Thận mà
không nói gì.
Lâm Mẫn Thận cũng chằm chằm nhìn A
Mạch, nhìn đến khi A Mạch nhíu mày, lúc này mới phục hồi tinh thần lại,
vội vàng đáp: “Hiểu mà, tại hạ hiểu mà.”
A Mạch nói một tiếng “Đa tạ” sau đó liền đóng cửa.
Lâm Mẫn Thận vẫn ngơ ngác đứng đó hồi tưởng lại từng cái nhăn mặt, nhíu mày, từng nụ cười, từng lời nói của A Mạch, rốt cục cũng chẳng hiểu vì sao A Mạch lại nói câu “Đa tạ” với
mình, là đa tạ cái gì nhỉ. Một lát sau, có một quan quân khác đi xuống, có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Mẫn Thận, Lâm Mẫn Thận lúc này mới phục hồi lại tinh thần mà lưu luyến rời đi.
Lâm Mẫn Thận trở lại thuyền lớn, còn
chưa quay lại khoang của mình, đã thấy binh sĩ đến truyền lời của đại
tướng quân, nói là anh ta nhất định phải qua một chuyến. Lâm Mẫn Thận
không kịp nghĩ nhiều, vội đi theo binh sĩ, thấy Vệ Hưng đang ở trong
khoang thuyền chờ anh ta, liền cúi đầu hỏi: “Đại tướng quân tìm ta có
chuyện gì?”
Vệ Hưng đã nghe từ miệng người khác
nói, biết Lâm Mẫn Thận tìm người hỏi thăm về chủ tướng Mạch Tuệ của thất doanh, cười cười, hỏi: “Nghe có người nói ngươi tìm người hỏi về Mạch
Tuệ, không biết đã hỏi được chưa?”
Lâm Mẫn Thận nghe anh ta hỏi việc
này, liền đĩnh đạc ngồi xuống, trả lời: “Từng gặp một lần ở Thúy Sơn,
xem như quen biết, chỉ là không biết tính danh của anh ta, lại càng
không biết anh ta là quân Giang Bắc.”
Vệ Hưng nhìn về phía Lâm Mẫn Thận, trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy người này như thế nào?”
————————
Chú thích:
1. Hổ khẩu: kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ.
2. Khổ thơ này mẹ Cún dịch về niêm luật thì tạm ổn nhưng không sát nghĩa lắm.
Hoàng lương: là chỉ hạt kê. Hai chữ
này xuất phát từ thành ngữ “Nhất mộng hoàng lương” Ý của câu thành ngữ
này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể
thực hiện được.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Chẩm trung ký” của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường.
Truyện rằng, ngày xưa có một chàng
thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, chàng vào nghỉ trong một nhà trọ ở Hàm
Đan thì tình cờ gặp đạo sĩ Lã Ông, chàng không ngớt lời than phiền với
đạo sĩ về cuộc đời nghèo khổ của mình. Đạo sĩ Lã Ông nghe vậy bèn rút
một chiếc gối từ ống tay áo ra nói với thư sinh rằng: “Anh hãy gối đầu
lên chiếc gối này thì mọi việc sẽ được như ý cả “. Bấy giờ, người chủ
quán đang bắc nồi cháo kê, còn thư sinh do vất vả đường trường, đã nằm
gối đầu lên chiếc gối của Lã Ông ngủ thiếp đi.
Thư sinh ngủ được một lúc thì nằm mơ
mình cưới được một cô vợ họ Thôi rất xinh đẹp. Vợ chàng tuy là con gái
cưng của một gia đình giàu có, nhưng lại chăm chỉ và khéo tay, nàng đã
giúp chồng thuận lợi trên bước đường công danh và có với nhau mấy mụn
con. Về sau các con khôn lớn, ai nấy đều có cuộc sống khá giả, ấm cúng,
thư sinh lại có thêm cháu nội cháu ngoại, chàng sống cuộc đời nhàn nhã
trong gia đình đến hơn 80 tuổi rồi qua đời.
Khi chàng thư sinh tỉnh giấc, thấy
mình vẫn đang ở trong căn nhà trọ nhỏ hẹp, sự vinh hoa phú quý vừa rồi
chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nồi cháo kê của chủ quán bắc trên bếp
vẫn còn chưa chín.
Câu thành ngữ “Hoàng lương nhất mộng” cũng do đó mà có.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng “Hoàng lương nhất mộng” để ví với ảo mộng và những mong ước không thể thực hiện được.
Trong truyện này, hoàng lương để chỉ
ước vọng đặt tình cảm nam nữ vào Thương tiểu Hầu gia của người tiểu
thiếp là không tưởng, là điều không thể thực hiện được. Tất nhiên, thực
tế thì đây là kế để cho A Mạch có thể biến mất mà không ai nghi ngờ gì.
3- Tham quân: tham nghĩa là tham dự.
Mẹ Cún cũng không biết chức vụ này là gì, nhưng đoán có lẽ là một chức
vụ được phép tham dự bàn bạc việc quân sự chăng? Ai biết chỉ dùm nhé.
4- Huân hương: là một chất đặc biệt,
nó có thể thông qua khứu giác qua hệ thống thần kinh trung ương tác động vào trong não chúng ta. Các loại tinh dầu khác nhau sản sinh các loại
phản ứng khác nhau của cơ thể như: vui vẻ, chán ghét, hiểu lầm, thoải
mái… Đại loại là sử dụng nước hoa để cơ thể thoải mái tùy vào từng thời
điểm.
“Đẹp! Thật sự là đẹp!” Lâm Mẫn Thận
dùng chiết phiến đập một cái vào lòng bàn tay, lên tiếng trả lời đáp,
đợi đến khi thấy trên mặt Vệ Hưng không dấu được vẻ quái dị, mới giật
mình thấy một chữ “Đẹp” này không thể miêu tả hết được. Lâm Mẫn Thận khẽ cong khóe miệng, vội vàng bổ sung: “Mới gặp đã thấy đẹp kinh người, gặp lại vẫn thấy như vậy!”
Vẻ mặt của Vệ Hưng vẫn bất động, Lâm
Mẫn Thận lại vội cúi đầu nghĩ ngợi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Vệ Hưng, thử
đổi cách diễn đạt: “Vừa gặp đã thấy đẹp đến kinh động lòng người, có một không hai?” Thấy da mặt của Vệ Hưng cuối cùng cũng có chút co giật, Lâm Mẫn Thận lúc này cảm thấy cao hứng vô cùng, dùng chiết phiến vỗ đùi,
kêu lên: “Đúng, chính là vừa gặp đã thấy đẹp đến kinh động lòng người,
có một không hai!”
Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu nhắc tới
nhắc lui câu