
tự nhủ: “Nếu như tất cả
đều không sợ lạnh giống như anh ta thì tốt biết mấy, ta đỡ phải tốn bao
nhiêu là vải bông a.”
Từ Tĩnh đang chắp tay đứng phía sau
hai người, nghe bọn họ nói chuyện theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia
như thế, hừ lạnh một tiếng nói: “Hai tên tiểu tử này, không thao luyện
cho tốt, lại nhàn rỗi đứng ở chỗ này mà tốn hơi thừa lời!”
Vương Thất cùng Lý Thiếu Hướng vội vàng quay đầu lại, thấy là Từ Tĩnh, đều toét miệng cười nói: “Từ tiên sinh.”
Từ Tĩnh ngạo mạn khẽ gật đầu, vẫn nhìn A Mạch trên giáo trường ở đằng xa, nói: “Yến tước an tri hồng hộc chi chí!”(1)
Vương Thất cùng Lý Thiếu Hướng nhìn
nhau, Lý Thiếu Hướng láu cá, hạ thấp người hướng Từ Tĩnh cười cười, có
chút ngượng ngùng nói: “Trong trướng của ta vẫn còn vài thứ chưa tính
toán xong, ta phải đi kiểm tra lại một chút, Từ tiên sinh, ta đi trước!”
Vương Thất há hốc miệng nhìn bóng
dáng Lý Thiếu Hướng vội vã rời đi, nhất thời nói không ra lời, qua một
lúc lâu đột nhiên nhảy dựng lên, kêu lớn: “Ai nha! Đại nhân giao nhiệm
vụ cho ta phải thay đổi tiếng lóng cho đội thám báo, thế mà ta lại quên
mất, Từ tiên sinh, ta đi trước đây!”
Vương Thất nói xong, cũng vội vàng lỉnh mất.
Khi A Mạch cùng Trương Sỹ Cường trở
về, bên giáo trường cũng chỉ còn lại một mình Từ Tĩnh vẫn chắp tay đứng
nhìn như trước. A Mạch luyện tập xong, đầu đầy mồ hôi, dùng khăn lau qua trên mặt, rồi tiện tay ném ra phía sau cho Trương Sỹ Cường, tiến lên
hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh đến tìm ta?”
Từ Tĩnh khẽ vuốt râu, xoay người cùng A Mạch quay về hướng doanh trướng, nói: “Đại doanh vừa tới đưa tin, Vệ
Hưng lệnh cho chủ tướng các doanh ngày hai mươi hai tháng chạp tề tụ tại đại doanh để nghị sự.”
“Đi đại doanh sao?” A Mạch dừng chân
một chút, kinh ngạc nói: “Mọi người không phải mới từ đại doanh trở về
sao? Sao đã lại cho gọi vậy? Chúng ta ở gần thì không nói làm gì, nhưng
có những doanh cách đại doanh đến vài trăm dặm, đang giữa mùa đông lạnh
như thế này lại ép nhau đi lại như vậy! Vệ Hưng rốt cuộc muốn làm gì?”
Từ Tĩnh thản nhiên nói: “Mặc kệ Vệ Hưng muốn làm gì, ngươi cứ đi là được.”
A Mạch cười tự giễu: “Đương nhiên, ta chỉ là chủ tướng nho nhỏ của một doanh, nào dám không đi.”
Từ Tĩnh nhướn mắt nhìn A Mạch một
cái, do dự một chút rồi dặn dò: “Lần này ngươi đi đại doanh, ngàn vạn
lần không được lén đi tìm Đường Thiệu Nghĩa.”
A Mạch cười nói: “Tiên sinh quá lo, chớ nói lần này ta không được tìm anh ta, mà từ lần trước ta đã không lén đi tìm rồi.”
Vệ Hưng vốn kiêng kị Đường Thiệu
Nghĩa, A Mạch sao lại không biết điều này, hơn nữa, thấy Trương Sinh đến tìm nàng uống rượu mà Đường Thiệu Nghĩa lại chưa từng đến, thì có lẽ
trong lòng anh ta cũng đã hiểu rất rõ rồi.
Từ Tĩnh vuốt râu không nói, sau một
lúc lâu đột nhiên nói: “A Mạch, ngươi khá lắm,” Ông ta ngừng một chút,
lại nhắc lại: “Khá lắm.”
A Mạch khẽ giật mình, lập tức cười nói: “Đa tạ tiên sinh khích lệ.”
Từ Tĩnh thản nhiên cười cười, không nói tiếp nữa.
Ngày hai mươi mốt tháng chạp, A Mạch
mang theo Trương Sỹ Cường xuất phát đi đại doanh. Một ngày trước, tuyết
rơi rất nhiều, trận tuyết lớn như phủ lên dãy núi Ô Lan một chiếc áo pha lê trong suốt, vô cùng tráng lệ. Đường núi bị trận tuyết lớn phủ kín,
may mà A Mạch cùng Trương Sỹ Cường đều cưỡi ngựa, mặc dù không thể phi
nhanh, nhưng dù sao vẫn còn hơn là đi bộ.
Trương Sỹ Cường cưỡi ngựa đi bên cạnh A Mạch, nhìn con đường bị tuyết lấp kín, không hiểu vì sao lại nghĩ tới chuyện cũ ở thành Dự Châu, cũng là ngày này năm trước, cũng một trận
tuyết lớn như vậy, hai người trên đường đi Dự Châu, sinh tử khó liệu.
“Đại nhân, ngài nói ở thành Dự Châu tuyết cũng lớn như vậy sao?” Trương Sỹ Cường đột nhiên hỏi
A Mạch nghe vậy ngẩng đầu, khuôn mặt
trầm tĩnh nhìn về phía xa xa, nơi những ngọn núi chồng chất, hồi lâu
không nói gì. Trong lòng Trương Sỹ Cường âm thầm hối hận, tự trách mình
nói chuyện lung tung, đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến thành Dự Châu làm gì, nhưng A Mạch đã quay đầu lại nhìn anh ta khẽ cười nói: “Tuyết
trong núi xem ra lớn hơn ở thành Dự Châu một chút.”
Dự Châu, cũng vừa sau một trận tuyết lớn.
Trong thành, ngã tư đường là một màu
trắng thuần khiết. Trong phủ Thôi Diễn, lớp tuyết đọng đã sớm được quét
tước sạch sẽ, một thị nữ mặc áo xanh ôm một chiếc áo choàng lông chồn từ xa đi đến, gấu váy hất tung trên nền đá không lưu lại chút dấu vết. Thị nữ áo xanh đi thẳng ra ngoài vườn, chỉ khẽ gật đầu với thị vệ rồi lập
tức đi thẳng vào trong vườn, khi đến trước cửa một gian phòng mới dừng
lại một chút, đổi chiếc áo choàng sang tay khác, rồi vén rèm cửa lên.
Trong phòng, Thôi Diễn cùng Thường
Ngọc Thanh đang diễn tập đối chiến trên một sa bàn nhỏ. Thôi Diễn nghe
thấy tiếng động, liền ngẩng đầu lên, thấy thị nữ áo xanh kia ôm áo
khoác từ bên ngoài tiến vào, liền trầm giọng phân phó: “Cứ để sang bên
cạnh, khi nào Thường đại ca rời đi thì sẽ mặc.”
Giọng của Thôi Diễn rất khàn, một đao của A Mạch mặc dù không thể kết liễu tính mạng của anh ta, nhưng lại đả thương đến cổ họng. Về sau, mặc dù vết thương đã