
lành, nhưng vốn là một giáo úy thiếu niên vô cùng hăng hái, giờ trên cổ lúc nào cũng buộc một
cái cái khăn màu đen, nói cũng ít đi rất nhiều.
Thị nữ khẽ đáp “Vâng”, rồi cúi đầu đứng sang một bên.
Sắc mặt Thường Ngọc Thanh sau khi bị
thương vẫn còn tái nhợt, tầm mắt từ trên sa bàn khẽ nâng lên, nhìn lướt
qua áo khoác trên tay thị nữ, không chút để ý hỏi: “Đang yên đang lành
mang áo khoác cho ta làm gì?”
Thôi Diễn ngắn gọn đáp: “Trời lạnh.”
Thường Ngọc Thanh không khỏi bật cười, lại khiến phổi khẽ đau, nhịn không được bật ra vài tiếng ho.
Thôi Diễn thấy thế vội vàng kêu lên: “Từ Tú Nhi, nhanh lên…”
Không kịp đợi anh ta nói hết lời, thị nữ áo xanh kia đã bưng chén trà nóng đến, đưa cho Thường Ngọc Thanh,
nhẹ giọng nói: “Tướng quân mau uống ngụm trà nóng đi.”
Thường Ngọc Thanh lại không tiếp trà, chỉ khoát tay cho Từ Tú Nhi lui ra, trấn áp cơn ho khan quay lại nhìn
Thôi Diễn cười nói: “Chẳng lẽ cứ trời lạnh là lại bọc hết áo này áo nọ
cho ta mỗi khi ra ngoài, chẳng hóa ra lại khiến cho người khác chê
cười.”
Thôi Diễn oán hận nói: “Nếu ta gặp được Vệ Hưng, chắc chắn sẽ không cho anh ta được chết tử tế!”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy cười, nói: “Nếu ngươi gặp được Vệ Hưng, nhất định phải cẩn thận, người này một
thân nội gia công phu không thể khinh thường.”
“Thế thì sao?” Thôi Diễn không phục nói,“Có địch nổi hàng ngàn, hàng vạn thiết kỵ của chúng ta không?”
Thường Ngọc Thanh khóe miệng hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn sa bàn không nói gì.
Thôi Diễn lại nói: “Đại ca, năm sau chúng ta sẽ đi Thái Hưng. Nguyên soái đã an bài…”
Thường Ngọc Thanh đột nhiên đưa mắt
nhìn Thôi Diễn, khiến nửa sau câu nói của Thôi Diễn mắc lại trong cổ
họng. Thôi Diễn quay đầu nhìn về phía Từ Tú Nhi, Từ Tú Nhi không đợi anh ta phân phó, liền khẽ cúi đầu, khụy gối thi lễ với Thôi Diễn cùng
Thường Ngọc Thanh rồi khẽ khàng lui ra ngoài.
Đợi nàng đi khuất, Thường Ngọc Thanh mới nhẹ giọng hỏi: “Nàng đó là thị nữ do Thạch Đạt Xuân đưa tới cho ngươi?”
Thôi Diễn gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc ấy ta bị thương nặng không thể cử động, nguyên soái sợ thân binh tay
chân thô kệch không làm được việc liền sai Thạch Đạt Xuân tìm một thị
nữ cho ta, Thạch Đạt Xuân liền đem tặng nàng đến đây, người cũng thông
minh linh hoạt, biết tâm tư người khác.”
Thường Ngọc Thanh thản nhiên nói: “Biết tâm tư người khác cũng là người Nam Hạ, không thể không đề phòng.”
Thôi Diễn gật gật đầu, nói: “Ta nhớ
kỹ.” Anh ta ngừng lại một chút, lại nhịn không được hỏi: “Đại ca, Vệ
Hưng có giống như lời nguyên soái nói là sẽ tấn công Thái Hưng sao?”
Thường Ngọc Thanh khẽ cười cười, nói: “Nếu như là Thương Dịch Chi trước đây, sợ là sẽ không, nhưng đổi lại là đại tướng quân Vệ Hưng mới được sắc phong bây giờ, thì có đến tám chín
phần mười là có. Lương thảo ở Bào Mã Xuyên bị thiêu cháy, anh ta coi
thường Chu lão tướng quân không có lương thực, lại muốn tăng thể diện
trước mặt người khác mà yên ổn tồn tại trong quân Giang Bắc, nên e rằng
muốn làm anh hùng cứu viện Thái Hưng.”
Thôi Diễn lo nghĩ, ngữ khí kiên định
nói: “Lúc này đây, nhất định phải khiến cho quân Giang Bắc có đi mà
không có về, một kẻ cũng không thể lưu lại!”
Nghe anh ta nói như vậy, trong đầu
Thường Ngọc Thanh lại đột nhiên thoảng hiện lên một bóng dáng cao cao,
gầy yếu, đuôi lông mày nhịn không được khẽ nhướn lên, cười nhạo nói:
“Chưa hẳn!”
Thôi Diễn sửng sốt, có chút khó hiểu
nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh cũng không nói toạc
ra, chỉ khẽ nhếch khóe miệng cười cười, nói: “Chỉ cần nhớ rằng nếu gặp
lại Mạch Tuệ chớ để xảy ra chuyện là được!”
Thôi Diễn yên lặng nhìn Thường Ngọc Thanh một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu ta giết nàng, đại ca có trách ta không?”
Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, lại nhìn
vẻ mặt thành thật của Thôi Diễn, bật cười nói: “Ngươi không giết nàng,
chẳng lẽ muốn bắt giam nàng?”
Thôi Diễn nghe Thường Ngọc Thanh nói
như thế liền nhẹ lòng, không khỏi cũng bật cười nói: “Ta còn sợ đại ca
có ý với nàng, chẳng may nếu trên sa trường gặp nàng, thì giết hay không giết đây!”
Thường Ngọc Thanh chậm rãi thu lại ý
cười, nghiêm mặt nói: “A Diễn, ngươi phải nhớ cho kỹ, ta là quân nhân,
trên sa trường chỉ có hai quốc gia đối địch, chứ không có tư tình!”
Thôi Diễn nhìn Thường Ngọc Thanh một lát, nặng nề mà gật đầu.
Những điều Thường Ngọc Thanh đoán quả nhiên đúng, Vệ Hưng năm trước triệu tập chủ tướng các doanh quân Giang
Bắc tề tụ tại đại doanh là để thương thảo kế hoạch giải cứu thành Thái
Hưng trong năm sau. Nhậm chức đại tướng quân Giang Bắc sau khi Đường
Thiệu Nghĩa tập kích bất ngờ vào đại doanh tích trữ lương thảo của quân
Bắc Mạc, Vệ Hưng quả thật rất cần một chiến công hiển hách để chứng minh chính mình.
Nam Hạ, tháng hai, năm thứ tư theo
lịch Thịnh Nguyên, Vệ Hưng không để ý đến phản đối của đám người Đường
Thiệu Nghĩa, hạ quân lệnh đại tướng quân, lệnh cho quân Giang Bắc phân
bố ở núi Ô Lan lặng lẽ quy tụ tại phía đông nam của núi Ô Lan.
Tháng ba, các bộ binh doanh của quân
Giang Bắc, cung nỏ doanh cùng kỵ binh doanh của Đường Thiệu Nghĩa, t