
ổng
cộng hơn tám vạn người tụ tập lại, vượt qua Liễu Khê, Hán Bảo thẳng tiến cứu viện thành Thái Hưng.
Thành Thái Hưng, bị Bắc Mạc vây khốn gần hai năm, rốt cục đã nghênh đón một đội quan chi viện lớn nhất.
Quân coi giữ thành Thái Hưng là hơn
ba vạn người, cùng hơn tám vạn quân Giang Bắc, tổng cộng lên đến mười
một vạn quân, trong ngoài giáp công đại quân Bắc Mạc có thể sẽ đem lại
một hiệu quả rất lớn. Mà tám vạn đại quân Bắc Mạc của Chu Chí Nhẫn,
lương thảo đã bị Đường Thiệu Nghĩa thiêu sạch, gần nửa năm nay đều trong tình trạng thiếu lương, chỉ trông cậy vào sự điều phối lương thảo của
các thành trì khác mà Bắc Mạc chiếm đóng để miễn cưỡng duy trì, chỉ cần
cắt đứt lương thảo của ông ta, như vậy, đại quân Bắc Mạc không cần tấn
công cũng tự loạn.
Có vẻ như hết thảy mọi việc thoạt
nhìn đều giống như Vệ Hưng đang làm một cuộc mua bán hàng giả mà không
phải lo lắng chuyện bồi hoàn, không biết rằng, phía trước đang có một
tấm lưới rất lớn đang giăng sẵn chờ quân Giang Bắc nhảy vào, mà Trần
Khởi, người giăng võng thật sự đã chờ từ lâu lắm rồi.
———————–
Chú thích:
1- Yên tước an tri, hồng hộc chi
khí: Yến: chim én. Tước: chim sẻ. An: làm sao? Tri: biết. Hồng hộc: chim hồng và chim hộc, hai loại chim rất khỏe, bay cao và xa. Chí: chí khí.
Câu trên có nghĩa là: Chim én và chim sẻ làm sao biết được cái chí khí của chim hồng và chim hộc.
Ý nói: Kẻ tiểu nhân làm sao biết được chí khí của người quân tử anh hùng.
gày mười bảy tháng ba, quân Giang Bắc rời núi Ô Lan hành quân tới thành Hán Bảo. Thịnh Nguyên năm thứ hai,
sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh lĩnh quân tấn công thành Hán Bảo,
sau đó từng hạ lệnh đồ thành, trong thành, quân dân Nam Hạ hầu như chết
hết không còn một ai, từ đó, Hán Bảo biến thành một tòa thành trống. Vệ
Hưng lệnh cho đại quân trước mắt đóng quân trong thành Hán Bảo, đồng
thời phái thám báo tìm hiểu quân tình thành Thái Hưng.
Thất doanh của A Mạch được giao nhiệm vụ cảnh giới cho đại quân, phụng mệnh đóng quân ở phía Bắc thành Hán
Bảo. Đợi đến khi an bài xong doanh vụ, mặt trời đã lặn tự bao giờ, A
Mạch một mình cưỡi ngựa lên sườn dốc của thành bắc, yên lặng nhìn Hán
Bảo đến xuất thần. Từ nơi này đưa mắt nhìn xuống, bức tường phía bắc
thành Hán Bảo chỉ còn lại một nửa, ngày đó, nàng đã từng đứng trên bức
tường thành thấp bé này, tay nắm chặt cây gậy gỗ, nhìn quân Bắc Mạc đông nghìn nghịt dưới thành mà phát run. Nhắm mắt lại, những tiếng kêu gào
như tê tâm liệt phế ấy tựa hồ vẫn còn vang vọng ở bên tai, nàng vẫn nhớ
rõ đó là một ngày mặt trời chói chang, nhưng cả không trung lại phấp
phới một màn mưa bụi màu đỏ tươi.
Trương Sỹ Cường đợi nửa ngày không
thấy A Mạch đâu, liền đi tìm nàng, thấy A Mạch vẫn xuất thần đứng đó
cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng đứng đợi phía chân dốc, đến khi
trời tối đen mới thấy A Mạch dắt ngựa từ trên sườn dốc chậm rãi đi
xuống.
A Mạch nhìn thấy Trương Sỹ Cường cũng không hỏi gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!”
Trương Sỹ Cường dắt ngựa đi đến, thấy A Mạch vẫn trầm mặc cũng không dám nói gì, chỉ yên lặng đi theo. Đến
khi đến địa phận của doanh trại, A Mạch mới quay đầu nhìn Trương Sỹ
Cường, đột nhiên hỏi: “Trương Sỹ Cường, ngươi năm nay bao nhiều tuổi?”
Trương Sỹ Cường sửng sốt, lát sau mới đáp: “Mười tám !”
“Mười tám……” A Mạch thấp giọng lặp
lại, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ khi ở thành Dự Châu, ngươi mới chỉ mười sáu, thoáng chốc mà đã hai năm trôi qua, ta
cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.”
Hai mươi mốt tuổi, ở độ tuổi này,
người con gái sớm đã lập gia đình và sinh con đẻ cái. Đột nhiên, trong
lòng Trương Sỹ Cường cảm thấy đau xót, cặp mắt có chút nóng lên, vội
vàng ép nước mắt không cho chảy xuống.
Hai người yên lặng bước đi, phía
trước đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến, A Mạch theo ánh trăng nhìn
lại, nhận ra đó là Đường Thiệu Nghĩa đang một mình cưỡi ngựa đến gần,
khi đến trước mặt A Mạch mới dừng lại, gọi: “A Mạch.”
A Mạch khẽ cười cười, kêu lên: “Đại ca.”
Trương Sỹ Cường ở phía sau cũng cung
kính chào một tiếng “Đường tướng quân”, Đường Thiệu Nghĩa nhìn kỹ anh ta một lúc mới nhận ra, không khỏi cười nói: “Là Trương Sỹ Cường sao? Đã
tráng kiện lên không ít, thiếu chút nữa thì ta không nhận ra.”
Trương Sỹ Cường hơi cảm thấy ngượng
ngùng, cũng không biết nên ứng đối như thế nào, chỉ cong khóe miệng nở
một nụ cười hồn nhiên với Đường Thiệu Nghĩa, lại quay đầu nói với A
Mạch: “Đại nhân, ta về doanh trước.”
A Mạch gật đầu, đợi Trương Sỹ Cường phi ngựa đi khuất, rồi mới tiến lên hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca tìm ta sao?”
Đường Thiệu Nghĩa giục ngựa đi song song cùng A Mạch, một lát sau mới trả lời: “Đến thăm ngươi.”
A Mạch tâm tư thông minh, nghe vậy đã đoán ngay được vì sao đang lúc đêm khuya mà Đường Thiệu Nghĩa lại đến
đây gặp mình, không khỏi hỏi: “Vệ Hưng an bài, sắp xếp cho đại ca đi
đâu?”
Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch hỏi
thế, biết trong lòng nàng đều đã nhìn thấu, trong mắt không khỏi lộ ra
vẻ vui mừng cùng thần sắc kiêu ngạo, cười cười, nhẹ giọng nói: