
ể
đả thương được bọn họ. Mà dưới khe núi, tình thế của kỵ binh Bắc Mạc lại hoàn toàn đối lập, bởi kỵ binh vốn không giống với bộ binh là lúc nào
cũng mang theo thuẫn giáp làm lá chắn, nên đối với trận mưa tên từ trên
trời giáng xuống này cũng chỉ có thể trơ mắt mà hứng chịu.
Khổ sở chịu đựng được một hồi, trận
mưa tên không những không chấm dứt, mà trái lại, lại biến thành trận mưa hỏa tiễn lao xuống vun vút. Kỵ binh Bắc Mạc mặc dù được rèn luyện bằng
kỷ luật sắt, nhưng những con ngựa họ cưỡi dù có được huấn luyện đến mấy
thì vẫn là giống súc sinh, sợ nhất là lửa, mà xung quanh khe núi lửa lại bốc lên khắp nơi, khiến những con ngựa không còn nghe theo sự khống
chế, điều khiển của người cưỡi nữa, chúng nhảy dựng lên, chạy hỗn loạn
về bốn phía. Trong phút chốc, khắp trận địa của kỵ binh đều là cảnh
người ngã ngựa đổ, người ngựa giẫm đạp lên nhau, chết vô số, thậm chí
còn chết nhiều hơn cả những người bị tên bắn trúng…
Một trận chiến như vậy liên tục cho
đến tận đêm, cửa ra khỏi khe tuy rằng đã được quân Bắc Mạc từ bên ngoài
mở ra, nhưng ba vạn kỵ binh Bắc Mạc trong khe sâu, mười phần thì đã chết hoặc bị thương mất tám, chín phần. Người Bắc Mạt không dám ham chiến,
cuống quít dẫn số kỵ binh may mắn còn sống sót chạy ra khỏi khe núi,
suốt đêm chạy chối chết về hướng tây.
“Thật đáng tiếc !” A Mạch dùng mũi
chân đá đá lên một con chiến mã vẫn còn hơi run rẩy, nhịn không được thở dài, nếu như sườn phía tây cũng có phục binh, hoặc là trong tay nàng có kỵ binh để truy kích, như vậy nhất định sẽ bắt được toàn bộ thát tử.
Lý Thiếu Hướng ở phía sau chỉ nghĩ
rằng nỗi tiếc hận của A Mạch là với những chiến mã, không khỏi liên tục
gật đầu, vô cùng đau lòng nói: “Nhiều chiến mã thượng phẩm như vậy, có
tìm khắp trong quân Giang Bắc cũng chẳng có a!”
Mọi người nghe được không nói gì, yên lặng nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc, chỉ cung kính đứng sau A Mạch.
Lâm Mẫn Thận đã được Trương Sỹ Cường
cởi trói, cũng không phủi bụi đất bám trên người, mà trước hết cất giọng gọi A Mạch, trong thanh âm đầy sự kích động, hỏi A Mạch: “Ngươi làm sao biết phía sau đội quân vận chuyển đồ quân nhu là kỵ binh chủ lực của
thát tử?”
A Mạch thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta mà không trả lời, chỉ tùy ý nhìn ra xung quanh.
Lâm Mẫn Thận cũng không bỏ qua, theo
sát phía sau A Mạch tiếp tục truy vấn: “Mạch tướng quân, ngươi không
phải đã sớm biết thát tử an bài đội hình hành quân như thế rồi đấy chứ?”
A Mạch như trước vẫn không để ý tới anh ta.
Lâm Mẫn Thận lo nghĩ, trong giây lát
chợt thất thanh kêu lên “Ai nha” một tiếng, thất kinh hỏi: “Chẳng lẽ từ
trước lúc phục kích, ngươi đã biết rằng kỵ binh thát tử hôm nay sẽ đi
ngang qua đây hay sao?”
A Mạch cuối cùng không nhịn nổi nữa,
quay đầu lại buồn cười nhìn Lâm Mẫn Thận, nói: “Lâm tham quân, Mạch mỗ
chỉ là một người trần mắt thịt, không phải thần tiên.”
Nghe A Mạch trả lời như thế, Lâm Mẫn
Thận hiểu rằng A Mạch cũng không biết trước, nhưng trong lòng vẫn nghi
nghi hoặc hoặc, may mà tiếp theo A Mạch lại lên tiếng giải thích: “Thát
tử từ phía đông đến, soái kỳ lại thêu một chữ “Thường”, tất nhiên là đội quân do Thường gia lĩnh quân đông tiến. Nếu như nói vì chúng ta cứu
viện Thái Hưng nên dẫn dụ bọn họ tới đây xem như cũng không phải là
không có lý, chỉ có điều Thường gia ở cách xa đây hơn ngàn dặm, từ khi
nhận được tin tức đến lúc lĩnh quân quay về phía tây, thì đã mất rất
nhiều ngày rồi, đâu thể chỉ vài ngày sau mà đã đến đây được, trừ phi,” A Mạch ngừng lại một chút, bước qua thi thể một kỵ binh Bắc Mạc dưới
chân, lại chậm rãi nói tiếp: “trừ phi thát tử sớm đã có sự chuẩn bị từ
trước, lúc chúng ta rời khỏi núi Ô Lan cũng chính là lúc đội quân này
đồng thời hành quân về phía Tây. Cho nên, Lâm tham quân, chúng ta có thể phục kích bọn họ ở đây chỉ là đúng dịp mà thôi.”
Lâm Mẫn Thận vẫn nhìn chằm chằm A
Mạch không rời mắt, hỏi: “Nói như vậy ngươi cũng không biết thát tử hôm
nay thì sẽ đi ngang qua đây?”
A Mạch cười cười, đáp: “Ta vốn nghĩ
sẽ đợi ở đây ba ngày, hết ba ngày sẽ đưa quân quay trở về Thái Hưng. Ai
ngờ đến hôm nay lại may mắn đụng đầu với thát tử.”
Lâm Mẫn Thận lại hỏi: “Vậy ngươi làm sao biết kỵ binh thát tử sẽ đi sau lương thảo?”
A Mạch cảm thấy anh ta hỏi rất buồn
cười liền cười, nói: “Tham quân, chẳng lẽ ngươi từ ngàn dặm xa xôi lại
chỉ phái mấy ngàn viện binh quay trở về để cứu viện thôi sao?”
Lâm Mẫn Thận ngẩn ra, trong lòng nhất thời minh bạch, đúng là thát tử sớm đã có đề phòng, đâu thể có chuyện
chỉ cho mấy ngàn binh lính không quản cực khổ từ xa quay về cứu Chu Chí
Nhẫn, trong thâm tâm Lâm Mẫn Thận đã hoàn toàn tin phục vào phân tích
của A Mạch, nhưng ngoài miệng lại vẫn không chịu nhận như vậy, chỉ hỏi:
“Nếu như tất cả chỉ có mấy ngàn viện quân thì sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ để
cho bọn họ đi qua?”
A Mạch tựa tiếu phi tiếu nhìn anh ta, nói: “Nếu chỉ có ngần ấy nhân mã, sao lại phải tha cho chúng đi? Bọn họ sau khi vượt qua khe núi hiểm trở này, tất nhiên phòng bị sẽ lơi lỏng,
đến lúc đó ta ở phía sau thừa dịp đêm xuống sẽ tập