
ến đã âm thầm biến hóa.
Ngày hai mươi ba tháng ba, quân Giang Bắc cùng đại quân vây thành của Chu Chí Nhẫn tiếp chiến ở phía bắc
thành Thái Hưng. Cùng lúc, mạn phía nam sông Uyển, thuỷ quân Phụ Bình
xuất chiến tấn công vào doanh trại thủy quân của Chu Chí Nhẫn.
Ngày hai mươi tư tháng ba, Chu Chí Nhẫn thất bại lui về ngoài thành Thái Hưng hơn ba mươi dặm.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, quân
Giang Bắc cùng thuỷ quân Phụ Bình cùng đồng loạt tấn công, bao vậy Chu
Chí Nhẫn ở ngoài thành, quân sĩ trong thành Thái Hưng bị nhốt hai năm,
giờ sĩ khí nhất thời tăng vọt, mở cửa thành tấn công đại quân Chu Chí
Nhẫn từ phía sau, Chu Chí Nhẫn nhất thời lâm vào cảnh hai mặt thụ địch,
xem tình hình này cùng lắm chỉ cầm cự được một ngày là tan tác.
Thắng lợi, giống như đã chạm vào bàn tay của quân Giang Bắc.
Nhưng thế sự khó lường, mắt thấy
dường như quân Giang Bắc sẽ phá tan đại quân của Chu Chí Nhẫn rồi sẽ hội quân cùng quân sĩ giữ thành Thái Hưng, song phía sau trận đột nhiên bất ngờ đại loạn, một đội kỵ binh tinh nhuệ của Bắc Mạc bỗng từ phía sau
xâm nhập, sắc bén thọc sâu vào trận địa của quân Giang Bắc, đi đến đâu,
máu chảy đầu rơi đến đó. Cục diện chiến trường nhất thời nghịch chuyển,
đội hình của quân Giang Bắc bị phân tán, Vệ Hưng chưa kịp chỉnh đốn lại
trận địa thì đã nhận được tin báo động trời, đó là phía bên ngoài trận
địa của quân Giang Bắc không biết đại quân thát tử mọc từ đâu ra, đã tạo thành gọng kìm, siết chặt quân Giang Bắc!
Quân coi giữ thành Thái Hưng vừa thấy tình thế không ổn, vội vàng thu binh, nhanh chóng đóng cửa thành lại,
không chỉ là nhốt thát tử bên ngoài thành, mà cả đội quân coi giữ thành
Thái Hưng đang cùng ngũ doanh quân Giang Bắc xâm nhập vào trận địa Bắc
Mạc cũng bị nhốt ở ngoài thành. Một ngàn bảy trăm người của ngũ doanh
quân Giang Bắc toàn bộ đều chết trận ở dưới tường thành Thái Hưng, người chỉ huy ngũ doanh là Trương phó tướng dựa lưng vào cổng thành chiến đấu tới kiệt sức mà chết, đến chết cũng chỉ có thể kêu mở cổng thành Thái
Hưng!
Chỉ qua có nửa ngày, thắng bại đã
hoàn toàn xoay chuyển. Bại quân Chu Chí Nhẫn bỗng bất ngờ phản kích,
quay lại tấn công đại quân Giang Bắc như vũ bão, quân Giang Bắc lâm vào
cảnh hai mặt thụ địch, dường như toàn quân sẽ bị tiêu diệt, may thay
đúng lúc đó, tả phó tướng quân Giang Bắc Đường Thiệu Nghĩa mang kỵ binh
doanh từ phía bắc chạy về đúng lúc, liều chết đột phá vòng vây của quân
Bắc Mạc mới cứu được đám người Vệ Hưng.
Thì ra Đường Thiệu Nghĩa phụng mệnh
đi chặn kỵ binh Bắc Mạc của Dự Châu, sau mấy ngày, Đường Thiệu Nghĩa
thấy kỵ binh Bắc Mạc mặc dù từ Dự Châu ra, nhưng không vội hành quân về
phía Nam, lập tức trong lòng Đường Thiệu Nghĩa sinh nghi, suy nghĩ nửa
ngày liền quyết đoán mang binh quay về phía Nam, quả nhiên thấy ngoài
thành Thái Hưng, quân Bắc Mạc đang trong ngoài giáp công quân Giang Bắc.
Đợi Đường Thiệu Nghĩa dẫn kỵ binh che chắn cho Vệ Hưng ra khỏi vòng vây của quân Bắc Mạc, khi chỉnh đốn lại
thì tàn quân cùng lắm cũng chỉ còn lại hơn hai vạn người, Thái Hưng đã
không thể tiếp tục ở lại!
Hướng tây, con đường trở về núi Ô Lan đã bị đại quân Bắc Mạc phá hủy; Hướng nam, thủy quân Phụ Bình cũng đã
đại bại, dòng sông Uyển rộng mênh mông ngăn cách trước mặt; Hướng bắc,
là hơn mười vạn thiết kỵ của thành Dự Châu…
Xem ra, chỉ có phía Đông là hướng duy nhất tạm thời không có đại quân của thát tử.
[ Cuốn thứ ba hoàn '>
————————-
Chú thích:
1- Bất tri bất giác: Có hai nghĩa:
- Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí.
- Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian.
2- Bạch Cốt Hạp: Bạch cốt: xương trắng; hạp: cái hộp. Hiểu nôm na thì tên Bạch Cốt Hạp này có nghĩa là khe xương trắng.
Thịnh Nguyên mùa xuân năm thứ tư,
Mạch soái theo Vệ Hưng ra khỏi núi Ô Lan tấn công quân Bắc Mạc, cách
Thái Hưng hơn hai trăm dặm, cho quân mai phục tại khe núi Vô Danh suốt
ba ngày, sắp sẵn quỷ kế, dùng hỏa tiễn thật tài tình, phá ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của quân địch, trong khe núi xương trắng chồng chất, vì thế
mà được gọi là Bạch Cốt Hạp.
—- [ hạ sử - mạch soái liệt truyện '> —-
Thịnh Nguyên mùa xuân năm thứ tư, thành Dự Châu.
Mưa bụi bay đầy trời, khiến cho cả
thành Dự Châu đều nhuốm chút mông lung của khí hậu Giang Nam. Về lý mà
nói thì Dự Châu thuộc vùng Giang Bắc, vốn không có kiểu thời tiết mưa
phùn liên miên như vậy, nhưng thời tiết năm nay cũng thật kỳ lạ, lượng
mưa lại rất nhiều. Cứ mưa như vậy suốt cả mấy ngày trời, tuy rất bất lợi cho việc đi lại, nhưng lại là tin mừng đối với nhà nông, khiến mọi
người ai cũng tâm tâm niệm niêm cảm tạ Bồ Tát phù hộ, ngoài ruộng lúa
mạch đang thời kỳ trổ bông, cơn mưa này đến thật đúng lúc, có được một
trận mưa như vậy, vụ mùa năm nay hứa hẹn sẽ trúng to.
Nhưng thời tiết như thế này lại rất
không thích hợp để ra khỏi nhà, vì thế mà trên ngã tư đường rất ít người qua lại, thỉnh thoảng mới thấy vài ba người vội vàng rảo bước thật
nhanh trên mặt đường lát đá, góc áo bào bị gót chân đánh bùn lên, bám
lấm tấm trên áo,