
kích doanh trại, tiêu diệt bọn họ có gì là khó?” A Mạch thấy Lâm Mẫn Thận vẫn há miệng, không đợi anh ta hỏi, lại nói tiếp: “Tham quân đừng hỏi ta làm sao biết được
phía sau lương thảo sau mới là kỵ binh chủ lực của thát tử, tất nhiên là nhìn số lượng lương thảo mà suy đoán ra, chẳng lẽ chỉ với ngần ấy binh
mã mà lại cần đến nhiều lương thảo như vậy sao, huống chi đã đi được hơn nửa lộ trình rồi, mắt thấy sắp đến thành Thái Hưng, vì lý do gì mà vẫn
còn nhiều lương thảo như thế?”
A Mạch nói xong nhẹ nhàng quay gót,
xoay người nhìn binh lính thu dọn chiến trường. Lâm Mẫn Thận sớm đã kinh ngạc đến ngây người, thất thần sững sờ đứng ở nơi đó.
Kỳ thật trong lòng A Mạch còn có một
nguyên nhân khác không thể nói ra, đó là khi nàng còn ở thành Hán Bảo đã từng chứng kiến cách bày binh bố trận của kỵ binh Bắc Mạc, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy một đoàn quân vô cùng trật tự, đó là một ấn tượng không
thể xóa mờ trong trí nhớ của nàng, cho nên đâu thể nào bây giờ lại biến
thành một đội kỵ binh tiên phong rời rạc như thế này! Trừ phi là kế sách của địch mà thôi!
Tạm không đề cập tới việc dọn dẹp
chiến trường của A Mạch, chỉ nói về tàn quân Bắc Mặc suốt đêm chạy trốn
theo hướng tây, đó quả thật chính là đội quân do Thường gia lĩnh quân
đông tiến từ Thanh Châu, trước tiên được Bắc Mạc nguyên soái Trần Khởi
ra lệnh bí mật đi theo hướng Tây, cầm quân chính là người con thứ mười
một của Thường gia, Thường Ngọc Tông, đường đệ của “Sát tướng” Thường
Ngọc Thanh.
Một đường từ Thanh Châu đi về hướng
tây, Thường Ngọc Tông vốn vẫn rất cẩn thận, thời gian chuẩn xác, chủ lực kỵ binh cũng không nóng vội, luôn cách xa một đoạn sau đội quân vận
chuyển lương thảo và đồ quân nhu, trên đường đi vốn vô cùng thuận lợi,
để che mắt người khác hơn nữa viện quân cũng chưa từng bị tập kích, hết
thảy khiến cho sự đề phòng của Thường Ngọc Tông khó tránh khỏi có phần
lơi lỏng. Mắt thấy sắp tới thành Thái Hưng liền không khỏi đẩy nhanh tốc độ hành quân, bất tri bất giác(1) khiến cho kỵ binh chủ lực thu hẹp
khoảng cách với phía trước. Lần này lại thấy đội quân vận chuyển lương
thảo và đồ quân nhu đều đã vượt qua khe sâu, nên nghĩ là trong khe núi
an toàn rồi nên mới cho kỵ binh chủ lực phía sau theo vào, ai ngờ ở
trong khe sâu phút chốc đã có sự biến đổi lớn! Ba vạn kỵ binh giờ chỉ
còn chưa đầy bốn ngàn đi ra, chính anh ta cũng là do đội cận vệ liều
chết cứu hộ mới có thể thoát ra khỏi khe núi, tánh mạng suýt nữa thì đã
để tại trong khe, một trận này, Thường gia thất bại vô cùng thê thảm.
Thường Ngọc Tông một mặt thu thập tàn quân tiếp tục chạy về phía tây, một mặt sai người đem tình hình trận
chiến cấp báo về Dự Châu.
A Mạch đợi chiến trường thu dọn xong
đã là quá giờ ngọ ngày hôm sau, ba vạn kỵ binh Bắc Mạc hao tổn suýt soát chín phần, xác kỵ sĩ cùng chiến mã cơ hồ phủ kín toàn bộ khe sâu, mà
thương vong bên phía A Mạch lại chưa đến một ngàn người, trong đó có
không ít là do bị ngã xuống khe núi mà bị thương. Tỷ lệ thương vong giữa địch và ta cách xa nhau thể hiện một cục diện trái ngược với địa vị
thông thường trên chiến trường giữa kỵ binh và bộ binh, hiện giờ, chính
là bộ binh dồn kỵ binh vào chỗ chết. Khe núi này vốn chẳng có tiếng tăm
gì, giờ theo trận đánh đó cũng thành nổi danh, người đời gọi là Bạch Cốt Hạp(2).
Chư tướng thủ hạ của A Mạch nhờ chiến tích này mà chí lớn dâng lên mãnh liệt, lập tức đều chờ lệnh truy sát
tàn quân thát tử đang trốn chạy về phía tây, lại bị một câu “Giặc cùng
chớ đuổi” của A Mạch nhẹ nhàng thổi bay. Trải qua trận đánh vừa rồi,
trong quân bất luận giai phẩm cao hay thấp đều đối với A Mạch tin phục
vô cùng, nếu nàng đã nói không truy sát, thì tất nhiên là có đạo lý của
việc không truy sát, chẳng qua tướng quân nhà mình vốn kiệm lời, cho nên không nói hết ra với mọi người mà thôi. Vương Thất lại nói trắng ra, là trong lòng đại nhân chúng ta có chín chín tám mươi mốt cái chuông nhỏ,
những kẻ thô lỗ đâu thể rung được?
A Mạch chỉnh đốn quân đội xong, cũng
theo hướng tây mà đi phía sau quân Bắc Mạc, nhưng không hề đuổi giết,
chỉ cách phía sau một quãng xa. Lâm Mẫn Thận thấy vậy, trong thâm tâm
lại khó tránh khỏi nảy sinh nghi hoặc, hỏi A Mạch: “Nếu thát tử sớm đã
có mưu tính, vậy thì đại tướng quân dẫn quân cứu viện Thái Hưng chẳng
phải là trúng gian kế của chúng sao? Như vậy thì chúng ta càng nên gấp
rút trở về Thái Hưng ứng cứu, đồng thời đem gian kế của thát tử báo cho
đại tướng quân biết, thế mà ngươi lại không vội không gấp như thế?”
A Mạch lại hỏi lại: “Ngươi có biết Trần Khởi giăng bẫy như thế nào không?”
Lâm Mẫn Thận khẽ giật mình, lo nghĩ hồi lâu rồi vẫn là lắc đầu, nói rất thực rằng: “Không biết.”
A Mạch cười nhạo nói: “Ngươi cũng
không biết anh ta giăng bẫy như thế nào, vậy thì vì sao còn nóng lòng
nhảy vào bẫy của anh ta?”
Lâm Mẫn Thận bị vặn lại như thế thì
không có cách gì để chống đỡ, lại nghe A Mạch nói: “Ngươi và ta may mắn ở ngoài cái bẫy ấy, vậy thì cứ ở ngoài quan sát xem thế nào rồi hãy nói
sau!”
Trong lúc A Mạch đang nói thì cục diện cuộc chi