A Mạch Tòng Quân

A Mạch Tòng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328784

Bình chọn: 9.00/10/878 lượt.

ởng quan chứ!”

Tiết Vũ không khỏi chau mày, trợn mắt quát: “Nàng là nữ nhân thì biết cái gì! Phó tướng thành Thanh Châu há

có thể so với Tả phó tướng quân Giang Bắc sao!”

Uông Thị cũng chẳng sợ dáng vẻ trừng

mắt hung dữ của trượng phu, nhẹ nhàng bĩu môi, nói: “Cái gì mà quân

Giang Bắc với chả không quân Giang Bắc, thiếp thấy còn chẳng bằng làm

phó tướng thành Thanh Châu, chúng ta đều là người Thanh Châu, nơi này

núi cao hoàng đế ở xa, chủ tướng lại không có ở trong thành, chẳng phải

đều do chàng định đoạt hay sao! Đột nhiên mở rộng cổng thành nghênh đón

quân Giang Bắc, hiện giờ nhìn lại thì có vẻ chức quan của chàng cao hơn

trước, nhưng thực ra chẳng phải là chàng đã bị mất quyền lực rồi hay

sao!”

Tiết Vũ im lặng không nói gì, quân

Giang Bắc vốn do hai quân Thanh, Dự hợp thành, vì vậy không hề thiếu

những cựu binh Thanh Châu, sau hai năm chinh chiến trở về, việc thăng

chức của họ vốn nhanh hơn so với ông ta ở lại canh giữ Thanh Châu.

Uông Thị liếc mắt nhìn thần sắc trên

mặt trượng phu, lại nói tiếp: “Chúng ta giơ đầu gánh tội danh phản quốc

mà nghênh đón quân Giang Bắc vào thành, sớm biết như thế chi bằng nghe

theo sự an bài của triều đình mà rút khỏi Thanh Châu, đem nơi này giao

cho thát tử. Ký Châu so với Thanh Châu không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần,

lại nói Tiếu lão tướng quân vốn là di phu của chàng, chẳng lẽ lại bạc

đãi chàng hay sao? Cho dù vẫn làm phó tướng……”

Lời còn chưa dứt, Tiết Vũ đột nhiên

đẩy mạnh Uông Thị ngã xuống đất. Uông Thị nhất thời bị quẳng xuống đất

mà choáng váng, chằm chằm nhìn trượng phu, hỏi: “Chàng! Thế này… Là sao

chứ?”

Trên mặt Tiết Vũ lạnh băng, nghiến

răng mắng: “Ngươi là phụ nữ đã có chồng mà không biết giữ mồm giữ miệng, ta sớm muộn gì cũng phải cắt lưỡi ngươi!”

Uông Thị và Tiết Vũ thuở nhỏ là thanh mai trúc mã, từ lúc thiếu niên đến giờ đã kết thành vợ chồng, chưa từng bị trượng phu mắng cay độc như vậy, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa

giận, xoay người nằm dưới đất òa khóc, vừa khóc vừa mắng: “Chàng ở bên

ngoài bị người ta làm cho uất giận mà không dám lên tiếng, về nhà lại

trút lên đầu thiếp, như thế mà gọi là đàn ông sao!”

Tiết Vũ lại tức giận đến sắc mặt xanh mét, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng, lại cúi lưng hạ giọng nói tiếp với Uông Thị: “Nàng nếu muốn sớm thành quả phụ, thì cứ việc khóc, cứ việc

mắng cho lớn tiếng vào, khiến cho cả thành Thanh Châu đều đồn ầm lên

rằng Tiết Vũ ta là kẻ đầu hàng thát tử!”

Uông Thị mặc dù có chút ngang bướng,

nhưng không phải là một thôn phụ ngu muội, vừa nghe trượng phu nói vậy,

nàng nhất thời cả kinh, lập tức dừng khóc, ngẩng đầu nhìn trượng phu,

thấy sắc mặt Tiết Vũ vẫn vô cùng giận dữ, không hề có ý sẽ đỡ mình dậy,

liền tự mình đứng lên.

Tiết Vũ nói xong, cũng không buồn để ý tới Uông Thị, xoay người sang chỗ khác tự mình cởi áo giáp trên người.

Uông Thị từ phía sau Tiết Vũ cởi thắt lưng, áo giáp giúp chồng, mềm

giọng nói: “Tứ lang đừng tức giận, là thiếp sai rồi.”

Uông Thị có một điểm tốt, đó là có

lúc thì rất ngang bướng nhưng cũng có thể mềm mại uyển chuyển được. Mấy

lời vừa rồi khiến Tiết Vũ cũng không thể tiếp tục làm mặt lạnh với nàng

nữa, chỉ nói: “Nàng là phụ nữ, kiến thức nông cạn! Nếu Thanh Châu mà mất thì Ký Châu còn có giữ được sao? Lại nói nếu ta chống lại thát tử khôi

phục non sông, sau này chẳng phải sẽ được an nhàn mà hưởng phú quý hay

sao!”

Uông Thị cũng là phì cười một tiếng,

nói: “Vâng, vâng, Tiết tứ lang là đại anh hùng trung can nghĩa đảm, vì

nước vì dân, thiếp tóc dài nhưng trí ngắn, chàng còn nổi giận với thiếp

làm gì?”

Lời này nói ra khiến Tiết Vũ không

khỏi xoay chuyển tâm tư, quay người lại nhìn Uông Thị, dịu dàng hỏi:

“Vừa rồi cũng là nhất thời tức giận, nàng có đau không?”

Uông Thị lúc này lại cảm thấy vô cùng ủy khuất, đôi mắt cũng đỏ hoe, nhưng không khóc, chỉ nói: “Tứ lang còn

biết quan tâm xem thiếp có đau hay không ư, vừa rồi chẳng phải chàng còn hận không thể lấy kiếm mà đâm thiếp hay sao.”

Tiết Vũ thấp giọng an ủi Uông Thị vài câu, rồi nói: “Nàng không biết đấy thôi, trong triều cắt đất nghị hòa

cũng là bất đắc dĩ, Thanh Châu là nơi cửa ngõ hiểm yếu, thật sự không

thể giao cho thát tử. Nhưng lại bị thát tử bức bách đến không còn cách

nào khác, nên bề ngoài đành phải thượng cho thát tử, nhưng bên trong thì âm thầm dung túng cho quân Giang Bắc chiếm lấy Thanh Châu, chống lại

thát tử. Nếu không, Thanh Châu là nơi đất bạc, dân nghèo, chỉ cần Ký

Châu cắt đứt nguồn cung ứng lương thảo thì không cần đánh, thành này

cũng bị phá. Quân Giang Bắc đã phản Thái Hưng hơn một tháng, vì sao

không thấy Ký Châu có chút động tĩnh gì? Trước đó vài ngày, ta đã đi mấy quận huyện phía đông trưng thu lương thảo và tráng đinh, di phu(1) đều

làm bộ như không thấy, không biết.”

Uông Thị chần chờ một lát, hỏi: “Nói như vậy, hoàng đế cũng không phải là kẻ hồ đồ ?”

Tiết Vũ lạnh lùng cười, nói: “Có thể

lên làm hoàng đế, thì còn hồ đồ được sao? Chỉ là trước mắt không thể làm khác được mà thôi. Hơn nữa quân Giang Bắc lại giương cao lá cờ chống

thát tử, Mạch tướn


Polaroid