
Ngọc Tông đều
thấy khó hiểu. Thường Ngọc Thanh thấy hai người bọn họ đều có vẻ mặt
nghi nghi hoặc hoặc, đành phải giải thích: “Nếu bọn họ đã sớm thương
lượng tốt, thì Thương Dịch Chi sau khi hồi triều sẽ không bị chèn ép,
quấy nhiễu như vậy.”
Thường Ngọc Thanh nói không sai, sau
khi Thương Dịch Chi trở về liền bị hoàng đế Tề Cảnh hoài nghi, nên vẫn
chưa được tin dùng. Lâm tể tướng lại dâng một tấu chương chỉ đích danh
Thương Dịch Chi đã âm thầm dung túng binh lính mưu phản, khiến Thương
Dịch Chi vừa về đến Thịnh Đô đã bị đặt vào cảnh đầu sóng ngọn gió.
Đầu tiên, quân Giang Bắc vốn xem như
do Thương Dịch Chi thành lập, mặc dù Thương Dịch Chi đã thoát ly quân
Giang Bắc, nhưng khó tránh khỏi có ngàn vạn mối dây liên hệ. Thứ đến,
nếu do Vệ Hưng mang binh tạo phản thì cũng thôi, nhưng đằng này lại do
Mạch Tuệ một đao giết chết Vệ Hưng rồi dấy binh tạo phản, rõ ràng là
không chịu thừa nhận Vệ Hưng là nguyên soái. Lại nữa, phản quân Giang
Bắc sau khi ra khỏi Thái Hưng đi đâu chẳng đi, mà lại thẳng tiến đến
Thanh Châu, mà tướng Tiết Võ thủ thành Thanh Châu cũng lại mở rộng cửa
thành đón quân Giang Bắc tiến vào. Thanh Châu là nơi nào? Chính là nơi
Thương Dịch Chi coi giữ trước đây nha!
Cái khác tạm thời không nói đến, chỉ
với ba điểm này, Tề Cảnh không thể không đem lòng nghi ngờ quân Giang
Bắc làm phản có sự sai khiến của Thương Dịch Chi. Chỉ có một điều khiến
cho ông ta không thể nghĩ ra được là vì sao Thương Dịch Chi phải làm như vậy? Đã làm như vậy rồi sao còn trở lại Thịnh Đô?
Tề Cảnh nhất thời cũng có chút nghi
hoặc, chẳng qua ông ta còn chưa làm gì Thương Dịch Chi, thì mẫu thân của Thương Dịch Chi là Thịnh Hoa Trưởng công chúa đã động thủ trước, trực
tiếp mang Thương Dịch Chi vào cung yết kiến, đợi gặp Tề Cảnh, Trưởng
công chúa vốn là người yểu điệu mảnh mai, chỉ một cái tát liền đem con
quỳ gối xuống trước mặt Tề Cảnh, sau đó khóc sướt mướt hướng về phía Tề
Cảnh cầu xin: “Hoàng Thượng thay ta quản tiểu súc sinh này đi.”
Tề Cảnh thấy Trưởng công chúa đột
nhiên vừa đến đây đã như vậy, đành phải hỏi là đã xảy ra chuyện gì,
Trưởng công chúa lúc này mới vừa khóc vừa kể nói: “Quân Giang Bắc đến
Thanh Châu đúng là do tiểu súc sinh này cho chủ ý, còn viết thư cho Tiết Võ ở Thanh Châu, để anh ta mở cửa thành cho quân Giang Bắc vào.”
Tề Cảnh lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn Thương Dịch Chi, lạnh giọng hỏi: “Việc này là thật sao?”
Thương Dịch Chi quỳ thẳng tắp, vẻ mặt quật cường, ngẩng đầu nhìn Tề Cảnh, cao giọng đáp: “Thát tử bức chúng
ta ngay cả Thanh, Ký châu cũng phải cắt, trong lòng thần thật sự rất khó chịu, vừa lúc Vệ Hưng lén tìm thần hỏi việc nghị hoà, thần hỏi anh ta
vài câu. Vệ Hưng cũng hận thát tử thấu xương, chúng thần tính toán nửa
ngày liền nghĩ ra một cách, đó là giả đem Thanh Châu cấp cho thát tử để
thỏa mãn lòng tham của chúng, đợi sau khi hòa ước ký kết xong, quân
Giang Bắc giả kháng chỉ không tuân theo hiệu lệnh, tạo phản ở Thái Hưng, sau đó chiếm cứ Thanh Châu cùng thát tử giằng co. Đến lúc đó triều đình chối phắt đi rằng không có mối liên hệ với quân Giang Bắc. Vậy nên,
thần đã viết một phong thư cho Tiết Võ giao cho Vệ Hưng.”
“Vậy vì sao lại giết Vệ Hưng?” Tề Cảnh hỏi, sắc mặt mặc dù bình thản, nhưng thanh âm lại lạnh đến thấu xương.
Thương Dịch Chi cúi đầu, thấp giọng
đáp: “Thần cũng không biết, quân Giang Bắc làm phản ra khỏi Thái Hưng
vốn do thần và Vệ Hưng hai người cùng hợp mưu, chẳng may khi rơi vào mắt người khác lại thành đại tội mưu phản nên hai chúng thần không dám để
cho người khác biết, vì vậy thương nghị chờ thần quay về Thịnh Đô sẽ mật tấu lên Hoàng Thượng, ai ngờ vừa về đến Thịnh Đô lại nghe được tin Vệ
Hưng bị Mạch Tuệ giết chết, thần lập tức tỉnh mộng, lại nhớ đến phong
thư thần viết cho Tiết Võ, vội vàng phái người đến Thanh Châu truyền
tin, ai ngờ vẫn chậm hơn Mạch Tuệ một bước.”
Tề Cảnh sau một lúc lâu không hề động tĩnh, chỉ yên lặng đánh giá Thương Dịch Chi. Trưởng công chúa vốn vẫn
im lặng, bỗng dùng khăn che miệng khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Hoàng
Thượng, ta đời này chỉ có duy nhất một đứa con là hắn, khó tránh khỏi có chút nuông chiều, không ngờ tên tiểu súc sinh này lại gây ra tội lỗi
ngập trời như vậy. Chẳng những đã chết Vệ Hưng, mà ngay cả con trai duy
nhất của Lâm Hiền cũng bị Mạch Tuệ giết, Lâm Hiền vốn không vừa mắt tiểu súc sinh này rồi, nếu biết, tất sẽ muốn bắt hắn phải đền mạng. Hơn nữa
tiểu súc sinh lại phạm phải tội tru di cửu tộc, chỉ thương cho Thương
lão tử cả đời vì nước, cuối cùng lại bị tiểu súc sinh này liên lụy.”
Tề Cảnh không khỏi nhíu mày, khiển
trách: “Thương tướng quân bình định phản quân Vân Tây, càng vất vả công
lao lại càng lớn, sao lại liên lụy đến hắn ta!”
Trưởng công chúa càng cảm thấy ủy
khuất, không khỏi khóc nói: “Hoàng Thượng, cũng đều tại người và phụ
hoàng, lúc trước ta không muốn gả cho Thương Duy là một quân nhân, các
người lại cứ muốn ta phải lấy hắn, nếu lúc ấy người ta lấy là một Trạng
Nguyên, thì đâu thể sinh ra một tiểu súc sinh lúc nào cũng muốn đấu
tranh đến