
đến tìm Mạch tướng quân, liền vội vàng thu cung tên, phái người
đi gọi tướng đang trực cổng thành đến. Trong chốc lát, thân ảnh Trương
Sinh đã xuất hiện ở phía trên tường thành. Anh ta chỉ liếc mắt nhìn xe
la dưới thành một cái, trên mặt liền lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, vội vàng kêu thân binh bên người đi báo tin cho A Mạch, còn mình lại bước
nhanh xuống dưới thành.
Cầu treo ngoài cổng thành chậm rãi thả xuống, Trương Sinh từ trong thành đi ra, cung kính chào người trong xe: “Tiên sinh.”
Người trong xe thản nhiên đáp lời.
Trương Sinh cười nói: “Tiên sinh cuối cùng cũng đã đến, Mạch đại nhân đợi tiên sinh đã lâu.” Nói xong, hướng
về phía hán tử mặt đen gật gật đầu xem như chào hỏi, lại nhận lấy dây
cương từ trong tay anh ta, vừa vội vàng đánh xe hướng vào trong thành,
vừa tiếp tục nói chuyện với người trong xe: “Mạch đại nhân tính toán
tiên sinh mấy ngày nay sẽ đến, nên đã chờ ở cổng thành mấy ngày rồi,
nhưng hôm nay có việc quân quan trọng phải chủ trì, nên mới rời đi, mạt
tướng đã cho người đi thông tri với Mạch đại nhân, chỉ lát nữa Mạch đại
nhân sẽ tới đón tiên sinh.”
Vừa dứt lời, trên ngã tư đường đã
vang lên tiếng vó ngựa, A Mạch mang theo vài tên thân vệ từ xa phi đến. A Mạch phóng ngựa trước nhất, phi như bay đến trước xe la mới vội vàng
kéo cương ngựa lại, rồi từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất chạy đến bên xe la, vén màn xe lên, hướng vào bên trong kêu lên: “Từ tiên sinh!”
Trong xe, Từ Tĩnh khó nén nổi vẻ mỏi
mệt, biểu hiện cũng có chút bất đắc dĩ, theo thói quen lại đưa tay vuốt
chòm râu trên cằm, nói với A Mạch: “A Mạch, ngươi chẳng gì cũng đã là
người tối cao trong quân, tại sao lại không thấy một chút trầm ổn của
đại tướng quân!”
A Mạch cười gượng hai tiếng, ánh mắt
trong suốt nhìn Từ Tĩnh, đáp: “Chẳng phải nhìn thấy tiên sinh mà cao
hứng quá đó sao!” Nói xong xoay người phân phó mọi người về thành phủ,
tự mình lại chui vào bên trong xe, ngồi xếp bằng đối diện Từ Tĩnh, hỏi:
“Tiên sinh đi đường có thuận lợi không?”
Từ Tĩnh đưa đôi mắt trắng dã nhìn
nàng, âm dương quái khí đáp: “Thuận lợi! Tất nhiên là thuận lợi rồi! Có
Hắc Diện đi theo, ta có thể không thuận lợi được sao? Ta ngày hai mươi
sáu tháng chín ra khỏi Ô Lan, hôm nay đã chạy tới đây, chưa dám trì hoãn dù chỉ một ngày, còn có thể thuận lợi như thế nào nữa? Nếu thuận lợi
hơn chút nữa, mấy cái xương già của lão phu có lẽ đã rơi ở dọc đường
rồi!”
A Mạch nhếch miệng cười, giải vây
thay Hắc Diện nói: “Hắc Diện tính tình vốn nóng nảy, tiên sinh chớ nên
trách anh ta, đều là ta không phải.”
Từ Tĩnh hắc hắc cười lạnh hai tiếng,
nói: “Ta biết đều là ngươi không phải, ngươi kêu Hắc Diện đưa ta trở về, còn bày đặt mĩ danh là để bảo vệ ta, sợ là trong bụng cũng sẽ không
nghĩ tốt như vậy!”
A Mạch vội vàng cười nói: “Sao có
thể! Sao có thể! Kêu Hắc Diện đi đón tiên sinh đúng thật là vì sự an
toàn của tiên sinh. Tiên sinh cũng không phải không biết, anh ta là
người có võ nghệ tốt nhất ở trong doanh ta đấy.”
Từ Tĩnh bĩu môi, hiển nhiên không tin.
A Mạch lại cười tiếp rồi nói: “Đương
nhiên, cũng có một chút tính toán riêng.” Nàng lúc ấy phái Hắc Diện đi
đón Từ Tĩnh, ngoại trừ bảo đảm an toàn cho Từ Tĩnh, còn lại chủ yếu là
lo Hắc Diện người này vốn luôn luôn không quá phục nàng, ở trong doanh
sợ là không dễ khống chế, chi bằng lệnh cho anh ta đi theo Từ Tĩnh để
bảo vệ.
Từ Tĩnh thấy A Mạch thản nhiên thừa
nhận, nếu tiếp tục so đo với nàng cũng không hay, đành phải đảo cặp mắt
trắng dã coi như bỏ qua việc này.
A Mạch biết tính nết Từ Tĩnh, thấy
ông ta như thế liền biết việc này xem như đã trôi chảy, vội vàng nói
sang chuyện khác: “Tiên sinh thấy thành Thanh Châu này thế nào?”
Ai ngờ Từ Tĩnh phản ứng lại có phần lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu, đáp lấy lệ: “Thành cao thế hiểm, dễ thủ khó công.”
A Mạch cười cười, nói: “Chẳng lẽ
không phải như thế, đâu thể nơi nào cũng có núi Thái Hành làm cánh cửa
bảo vệ, phía sau còn yểm trợ được cho cả hai vùng Ký Châu và Sơn Đông
nữa.”
Từ Tĩnh giương mắt nhìn A Mạch, đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng biết Thường Ngọc Thanh đang trú quân ở Võ An?”
A Mạch không khỏi ngẩn người, lặng đi một lúc mới đáp: “Biết.”
Từ Tĩnh lại hỏi: “Võ An cách Thanh Châu bao xa?”
“Chưa đến hai trăm dặm.”
Từ Tĩnh sắc mặt hơi trầm xuống: “Nếu biết chưa đến hai trăm dặm, vì sao còn dung túng cho anh ta đến lúc này?”
A Mạch giải thích nói: “Quân Giang
Bắc mới đến Thanh Châu, căn cơ chưa ổn định, phía sau, Tiếu Dực lại chưa tỏ rõ thái độ có phải bằng hữu hay không, nên ta không dám tùy tiện
xuất binh. Hơn nữa trong tay Thường Ngọc Thanh cùng lắm cũng chỉ có
khoảng ba, bốn vạn binh, phần lớn lại là kỵ binh, không có ưu thế công
thành, nên khó có thể uy hiếp Thanh Châu. Chi bằng trước mắt không cần
để ý tới anh ta, nhân cơ hội này cứ chỉnh đốn lại Thanh Châu cho ổn định vững chắc đã.”
Từ Tĩnh dùng khí thế bức người nói:
“Ngươi cẩn thận chặt chẽ chỉ cầu yên ổn, lại quên mất Thường Ngọc Thanh
là người như thế nào rồi sao! Hổ sói sát bên sườn, mà vẫn yên tâm say
ngủ! Thường Ngọc Thanh tuy