
gì?”
A Mạch suy nghĩ, nói: “Vẫn là việc
Thường Ngọc Thanh ở Võ An, ta đã cẩn thận suy nghĩ rồi, cảm thấy hiện
giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để chủ động tấn công. Hơn nữa, hiện giờ
quân Giang Bắc cũng vừa bại trận chưa kịp hồi phục.”
Từ Tĩnh nghe vậy liền dừng cước bộ, xoay người nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra đối sách rồi sao?”
Khuôn mặt A Mạch trở nên kiên nghị,
trầm giọng đáp: “Thuận theo tình thế, gặp dịp thì biến hóa. Vả lại phải
xem động tác của Thường Ngọc Thanh như thế nào, nếu vẫn lùa dân chúng
đến công thành, thì sẽ tương kế tựu kế dụ anh ta vào thành rồi tiêu
diệt.”
“Vậy dân chúng thì sao?” Từ Tĩnh hỏi.
A Mạch mím chặt môi, đáp: “Dân chúng nếu có thể cứu liền cứu, không thể cứu thì dùng làm mồi nhử.”
Từ Tĩnh lẳng lặng nhìn A Mạch, đột nhiên nở nụ cười, nói: “A Mạch, ngươi hiện tại mới chân chính là một tướng quân.”
A Mạch cười khổ nói: “Tiên sinh đừng nói móc ta.”
“Không, không phải nói móc, mà là
khen ngươi!” Từ Tĩnh nghiêm mặt nói: “Từ xưa đến nay không có tướng quân nào được lưu danh vì có tấm lòng từ bi nhân ái, câu nhân từ không thể
cầm quân chính là ý này, nếu ngươi chỉ lo nhân ái đối với dân chúng ở
dưới thành thì sẽ bất nhân với dân chúng trong thành và quân giữ thành,
một khi thành bị phá, tất cả đều sẽ bị tàn sát.”
A Mạch thản nhiên cười.
Từ Tĩnh ngồi xuống một tảng đá, lại
tiếp tục theo câu chuyện vừa rồi mà hỏi: “Nếu Thường Ngọc Thanh lùa dân
chúng đến sông đào bảo vệ thành thì sao?”
A Mạch ngồi xuống đối diện với Từ
Tĩnh, không trực tiếp trả lời vấn đề của Từ Tĩnh mà nói: “Tiên sinh, ta
muốn lấy một bộ phận tinh nhuệ từ kỵ binh dùng làm đội du kích, còn lại
sắp xếp cho các bộ binh doanh.”
Hiện nay cơ cấu trong quân chính là
lấy đội làm đơn vị chiến thuật cơ bản, một đội có một trăm người, quản
lý mười ngũ, trên đội là doanh, trên doanh là quân đoàn. Trong đó, bộ
binh, kỵ binh là doanh độc lập, không có quan hệ quản lý trực tiếp.
Trong bộ binh doanh mặc dù cũng có kỵ binh, nhưng số lượng rất nhỏ, phần lớn làm thân vệ cho các tướng lĩnh hoặc làm thám báo trong doanh.
Từ Tĩnh bỗng nhiên phát sinh hứng thú, lại dùng tay khẽ vuốt râu, hỏi: “Nói thử một chút nghe xem, ngươi có ý tưởng gì?”
A Mạch nói: “Một số kỵ binh vì không
có chiến mã tốt nên không thể dùng trong chiến đấu, chi bằng phối hợp
với bộ binh doanh, thứ nhất, có thể đảm nhiệm làm lính liên lạc cho các
tướng lĩnh, hoặc dùng để vận tải đồ quân nhu. Thứ hai, có thể làm một
đội độc lập, dùng để tiến hành trinh sát và chiếm lĩnh một số vị trí
trọng yếu trong trận địa, hoặc khi quân địch lộ vẻ hỗn loạn, bố trí
thành đội hình chiến đấu ở mặt sau bộ binh, dưới sự chỉ huy của tướng
quân bộ binh, có thể lợi dụng thời cơ có lợi mà truy đuổi quân địch.”
Từ Tĩnh nghe xong, trong mắt lập tức
lóe tinh quang, tay vẫn không ngừng vuốt râu, đột nhiên hỏi: “Nếu là đại binh tác chiến, thì kỵ binh dùng như thế nào?”
A Mạch ngượng ngùng cười, đáp: “Nhất
thời còn chưa nghĩ đến, chỉ nghĩ dù sao những kỵ binh đó nếu giao chiến
trực diện cùng thiết kỵ thát tử thì sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng lưu lại
để dùng vào việc khác có ích hơn.”
Trên mặt Từ Tĩnh lộ ra vẻ suy ngẫm,
tự mình nghiên cứu, khảo xét, qua một lúc lâu mới vừa cười vừa hỏi: “Vậy ngươi muốn thả kỵ binh tinh nhuệ ra ngoài để làm gì? Đề phòng Thường
Ngọc Thanh công thành sao?”
A Mạch đáp: “Đúng vậy, chỉ cần một
sư (4) du kích tinh nhuệ bên ngoài, cho dù Thường Ngọc Thanh có công
thành, chúng ta cũng chiếm được phần thắng nhiều hơn.”
Từ Tĩnh không khỏi gật đầu, lại hỏi: “Đường Thiệu Nghĩa đi rồi, hiện giờ ai thống lĩnh kỵ binh?”
“Trương Sinh.” A Mạch đáp.
Từ Tĩnh nghe vậy thì kinh ngạc nhìn A Mạch.
A Mạch bất đắc dĩ cười, nói: “Đã nghi ngờ thì không dùng người, đã dùng người thì không nên nghi ngờ, ta tin anh ta.”
Từ Tĩnh trầm mặc một lát, nói: “Vậy
ngươi cần thương lượng trước với anh ta về việc thay đổi này, dù sao chủ yếu vẫn là điều động kỵ binh.”
A Mạch gật đầu đáp: “Ta ngày mai sẽ đi.”
Sáng sớm hôm sau, A Mạch đến giáo
trường kỵ binh doanh tìm Trương Sinh, ai ngờ còn chưa nhìn thấy Trương
Sinh đâu, lại đã thấy Vương Thất và Lý Thiếu Hướng ở góc giáo trường xa
xa phía trước. Lý Thiếu Hướng đang giơ hai tay ngăn cản Vương Thất,
giống như hai người đang tranh luận chuyện gì đó.
A Mạch thấy lạ, liền đi lại gần nghe, chợt thấy Lý Thiếu Hướng nói: “Không được, không được, Vương Thất ngươi không được quấy phá lung tung!”
Vương Thất trên người dính đầy bụi,
vừa đẩy mạnh Lý Thiếu Hướng, vừa chửi bậy nói: “Ngươi giữ lại con súc
sinh này mới là quấy phá lung tung, lãng phí lương thảo chưa nói, lại
còn cả ngày coi hắn như đại gia mà cho người đến hầu hạ, ôi giời! Ngươi
nhìn nó xem, ngươi nhìn nó xem, ngươi nhìn cái bộ dạng của nó xem! Đúng
là chủ làm sao, tớ làm vậy!”
Vương Thất kêu lên chỉ về phía sau Lý Thiếu Hướng, A Mạch nhìn theo hướng đó, thấy trên giáo trường không có
ai, nhưng tại bãi cỏ, phía trên cọc gỗ có buộc một thần tuấn chiến mã
hung hãn lông màu trắng, bờm dựng đứng, vẻ mặt hiên ngang. A Mạch nhíu
mày nhìn