
n Khởi cũng tính sai. Sớm biết như thế
không bằng phái Thường Ngọc Thanh ở lại Võ An trấn thủ Thanh Châu, cho
Phó Duyệt đi còn hơn. Như vậy hóa ra cả Phó gia và Trần Khởi đều mất
công toi, Trần Khởi cũng chẳng tranh giành được cái gì.”
A Mạch gật đầu: “Không sai, Trần Khởi e là cũng đang vô cùng
hối tiếc. Chỉ có điều hắn là người luôn coi trọng thể diện, cho dù có
nghiến gãy cả răng thì cũng gắng nuốt máu vào bụng, trên mặt sẽ vẫn mỉm
cười mà không để lộ mảy may.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch nói đùa cũng bật cười, nhưng
nghĩ lại liền hiểu được mấu chốt trong đó, trầm mặc một lát rồi nói:
“Hai châu Thanh, Ký sau này e rằng sẽ càng thêm gian nan.”
Trần Khởi không để ý đến hai châu Thanh, Ký mà tập trung phát động tấn công vào nghĩa quân ở các nơi, củng cố thế lực của mình. Đợi
sau này một khi không còn thế lực nào phía sau phiền nhiễu, lúc đó mới
dốc toàn lực tấn công hai châu Thanh, Ký. Đường Thiệu Nghĩa có thể nói
ra lời này, có lẽ cũng đã nhận ra ý đồ của Trần Khởi rồi.
A Mạch thấy trực giác của Đường Thiệu Nghĩa nhạy bén như thế, thầm khen trong lòng, nói: “Nhiều lắm là đến mùa thu sang năm, Trần
Khởi sẽ dốc toàn lực tấn công Thanh Châu.”
Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa càng trở nên ngưng trọng. Từ giờ
cho đến mùa thu sang năm cùng lắm chỉ còn một năm, cho dù có xúc tiến
triệu tập được mấy vạn tân binh thì có thể thay đổi điều gì? Chỉ riêng
luyện được một đội cung thủ thuần thục cũng phải mất từ hai đến ba năm,
đó là còn chưa tính đến điều kiện phải chọn được những người trời sinh
có cánh tay khỏe mạnh nữa. Không có cung thủ sẽ không thể khắc chế kỵ
binh Bắc Mạc. Chỉ dựa vào trận địa trường thương thì khó có thể đối phó
được với kỵ binh phi ngựa đột phá tấn công từ nhiều hướng.
A Mạch tất nhiên có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Đường
Thiệu Nghĩa, thấy Đường Thiệu Nghĩa ngưng thần không nói bèn hỏi: “Đại
ca, nghe nói huynh ở Điện Tử Lương huấn luyện kỵ binh?”
Đường Thiệu Nghĩa gật đầu nói: “Trên Điện Tử Lương đúng là
rất thích hợp để luyện kỵ binh. Ta chọn người trong sơn trại huấn luyện
ra một đội kỵ binh tinh nhuệ. Không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.”
Không phải không muốn số lượng, mà là không có nhiều chiến
mã, cũng không có đủ tài lực, vật lực, cho nên mới đành phải chú trọng
vào chất lượng mà thôi. A Mạch thầm nghĩ, chần chừ một lát rồi hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, hiện tại trong tay huynh có bao nhiêu kỵ binh?”
Nếu là người khác hỏi đến vấn đề này, Đường Thiệu Nghĩa tất
nhiên sẽ không trả lời. Nhưng người hỏi lại là A Mạch, Đường Thiệu Nghĩa không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Thật ra chọn từ trong sơn trại, cộng
thêm thu thập những thứ tốt nhất từ Thường Ngọc Thanh, được năm, sáu
trăm quân.”
“Một người một ngựa?” A Mạch lại hỏi.
Đường Thiệu Nghĩa ngượng ngùng gật đầu. Nam Hạ vốn thiếu
chiến mã. Hiện tại đường giao thông trọng yếu tại Giang Bắc đã bị Bắc
Mạc chiếm lĩnh, lại không thể nhập ngựa từ thảo nguyên Tây Hồ về. Cho
nên căn bản không thể so sánh với kỵ binh Bắc Mạc, thường là một người
phối hợp với hai ngựa, thậm chí là ba ngựa.
A Mạch mím môi trầm ngâm giây lát rồi đưa mắt lên nhìn Đường
Thiệu Nghĩa, trầm giọng nói: “Đại ca, dưới trướng Trương Sinh hiện tại
có gần bốn ngàn. Lúc chiến đấu tại Thanh Châu đoạt được của thát tử
không ít chiến mã. Tất cả ta đều giao hết cho đại ca. Mùa thu sang năm,
huynh có thể thay ta luyện ra một đội kỵ binh tinh nhuệ được không?”
Đồng tử của Đường Thiệu Nghĩa co lại, kinh ngạc nhìn A Mạch,
lại thấy ánh mắt kiên định của nàng đang nhìn thẳng vào mình không chút
trốn tránh, nói: “Huynh cứ đưa kỵ binh về Điện Tử Lương, lương thảo và
trang bị sẽ được đưa từ Ký Châu đến. Sang năm, ta chỉ cần một vạn tinh
kỵ, còn lại đều thuộc về đại ca!”
Còn lại cũng khoảng mấy ngàn tinh kỵ. Mà vào thời điểm hưng
thịnh nhất của quân Giang Bắc ở trên núi Ô Lan, Đường Thiệu Nghĩa ban
đầu cũng chỉ dựa vào gần một vạn kỵ binh đã có thể tiến vào Tây Hồ như
vào chỗ không người. Đường Thiệu Nghĩa cảm thấy khô miệng, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi mới nói: “A Mạch, ngươi có biết nếu
giao kỵ binh vào tay ta có nghĩa là gì không?”
Thanh Phong trại không giống Võ An, Đường Thiệu Nghĩa cũng
không phải là Thường Ngọc Thanh. Nếu Đường Thiệu Nghĩa đem số kỵ binh
này thu nạp thành quân của mình, như vậy khác nào anh ta lấy được một
món hời từ quân Giang Bắc. Đến lúc đó, dùng danh nghĩa triệu tập nghĩa
quân chống lại thát tử, với sức ảnh hưởng của bản thân anh ta, việc tập
hợp được lực lượng lớn mạnh hơn lực lượng trong tay A Mạch không phải là không có khả năng.
A Mạch vẫn thong dong nói: “Ta tin đại ca.”
Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A Mạch chăm chú một hồi, gật đầu nói: “Được.”
A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa, gương mặt thanh tú từ từ thư
giãn, trong mắt dâng đầy ý cười, nói thêm: “Còn có một chuyện cần đại ca giúp đỡ.”
Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch lưu luyến không dời, hỏi: “Chuyện gì?”
A Mạch nói: “Ta muốn nhờ đại ca tìm giúp một chỗ bí mật trong núi Thái Hành để làm nơi chế tạo quân giới.”
Đường T