
nhiên không để ý đến chuyện coi như là vất vả này.
Còn lại mấy thân vệ cũng đều là nam tử cường tráng, không cảm thấy gì,
chỉ riêng Từ Tĩnh là khổ, tuổi của ông ấy so với những người khác lớn
hơn không ít, ngày thường đi đâu đều ngồi trên xe la, chưa bao giờ bị
khốn khổ như vậy! Đi mấy dịch trạm đầu tiên thay ngựa còn có thể tự mình lên xuống ngựa, đợi đến mấy dịch trạm sau, ông ta cần phải có người
khác giúp đỡ.
Đợi đến bên ngoài cửa thành Thanh Châu, bọn người A Mạch xuống ngựa,
chỉ có Từ Tĩnh ngồi trên ngựa bất động. Mấy thân vệ kia tất nhiên là
biết tại sao lại như thế, không cần đợi A Mạch phân phó liền đồng loạt
đi nâng Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng ngồi ở trên ngựa kêu lớn: “Không cử động
được, không cử động được, nên nâng đi, khiêng xuống đi!”
Thủ vệ giữ cửa thành nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, đám người Lâm
Mẫn Thận nghe thấy cùng dở khóc dở cười, A Mạch đành phải phân phó tiểu
binh thủ vệ đi tìm một cái kiệu nhỏ. Tiểu binh kia vội vàng chạy đi
trước không lâu sau thống lĩnh quân bộ binh Giang Bắc, thủ thành Thanh
Châu Hạ Ngôn Chiêu mang theo chiếc kiệu nhỏ từ trong phủ bước nhanh ra,
hướng A Mạch chào theo nghi thức quân đội, kêu lớn: “Nguyên Soái.”
A Mạch không nhiều lời, chỉ hướng về phía hắn gật gật đầu, liền xoay
người chỉ huy mấy thân vệ kia đem Từ Tĩnh cẩn thận lập tức khiêng xuống
đỡ vào trong kiệu, vào trong thành.
Hạ Ngôn Chiêu đi theo bên cạnh A Mạch, thấp giọng hỏi: “Nguyên soái, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại tới đây?”
A Mạch không đáp, đợi vào trong phòng mới hỏi Hạ Ngôn Chiêu: “Thát tử bên kia có động tĩnh gì không?”
Hạ Ngôn Chiêu chỉ tưởng là hỏi tình huống bên kia của Vũ An, trả lời: “Phó Duyệt luôn triển khai quân ở Vũ An, gần đây trái lại thực sự yên
lành không có động tĩnh gì.”
A Mạch lại hỏi: “Dự Châu có tin tức gì không?”
Hạ Ngôn Chiêu thấy hơi bất ngờ, đáp: “Không có.”
A Mạch hơi gật đầu, đem chuyện Đường Thiệu Nghĩa kiên quyết dẫn người đi Túc Dương cứu viện nói qua cho Hạ Ngôn Chiêu, lại phân phó hắn phái
thám báo đi đến Túc Dương thám thính tin tức, đồng thời lập tức điều
chỉnh binh mã, chuẩn bị ngày mai đi tới phía Tây tiếp ứng Đường Thiệu
Nghĩa. Hạ Ngôn Chiêu vội lĩnh mệnh lệnh rời khỏi, A Mạch lại đi thăm Từ
Tĩnh. Giữa đùi Từ Tĩnh đã mài đến nát bét, mới vừa bôi thuốc qua đang
nằm lỳ ở trên giường co rút như bị nhiễm lạnh, hoàn toàn không có bình
tĩnh như ngày xưa, trong miệng đang chửi bậy: “Đường Thiệu Nghĩa này lỗ
mãng chẳng khác gì bọn cướp, đợi cậu ta trở về, lão phu nhất định không
buông tha! Ai nha ——” .
A Mạch thản nhiên cười cười, dọn sạch băng gạc ở trên giường ngồi
xuống, nói: “Tiên sinh, bên phía Dự Châu cũng không có tin tức.”
Từ Tĩnh nghe xong quay đầu lại, lấy tay mân mê chòm râu trầm ngâm một lát, nói: “ Chờ thêm một chút đi, tính thời gian, nếu có tin tức gì
cũng phải trong hai ngày tới.”
A Mạch cũng trầm mặc không nói, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn về
phía Từ Tĩnh, nói: “Ta đã lệnh cho Hạ Ngôn Chiêu lui xuống chuẩn bị, một khi Trương Sinh mang kỵ binh tiến vào, liền dẫn binh đi về phía Tây.”
Từ Tĩnh nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía A Mạch.
Sắc mặt A Mạch bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đường Thiệu Nghĩa ở nơi đó không thể đợi ta thêm chút nào nữa, coi như anh ta có trúng kế của Trần Khởi, ta cũng không thể không cứu.” Nàng không thể không cứu Đường
Thiệu Nghĩa, cũng giống như Đường Thiệu Nghĩa không thể không đi cứu
Thạch Đạt Xuân, tuy rằng biết rõ ra đi chính là trúng kế. A Mạch không
khỏi cười khổ, nếu luận về đoán biết lòng người, bọn họ không phải là
đối thủ của Trần Khởi.
Từ Tĩnh yên lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi cứ ra đi như vậy, so ra còn không bằng Đường Thiệu Nghĩa!”
Trong đáy mắt A Mạch cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc, trầm giọng hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh xin chỉ giáo cho?”
Từ Tĩnh nói: “Mặc dù Đường Thiệu Nghĩa là người lỗ mãng còn biết
không thể tùy ý điều động kỵ binh đi vào nguy hiểm, ngươi thân là Thống
soái quân Giang Bắc, lại không rõ tình hình của địch đã muốn dẫn binh
của ta tiến đến, ta lại hỏi ngươi. Quân Giang Bắc chính là quân của một
mình A Mạch nhà ngươi? Tính mạng của tướng sĩ so với Đường Thiệu Nghĩa
lại bị coi rẻ như vậy?”
A Mạch bị Từ Tĩnh hỏi trên mặt hiện vẻ xấu hổ, á khẩu không tả lời được.
Từ Tĩnh sắc mặt hơi trở lại bình thường, nói: “Kế sách hiện nay, chỉ
có thể phái người đi phía tây hỏi thăm, lấy bất biến ứng vạn biến!” (Lấy một sự bĩnh tĩnh ứng phó với ngàn vạn sự biến động)
A Mạch trầm ngâm một lát, từ từ lắc đầu nói: “Tiên sinh, phương pháp
này mặc dù ổn thỏa, nhưng lại quá bảo thủ, không bằng vây Ngụy cứu
Triệu(*).”
(*): Cái này là 1 kế trong binh pháp Tôn Tẫn, khá dài dòng nên mọi người ai muốn hiểu thì GG search nha ^^
Từ Tĩnh nghe xong trong lòng chợt động, hỏi: “Đánh Vũ An?”
Trên mặt A Mạch hiện lên vẻ kiên nghị, trầm giọng nói: “Không phải Vũ An, mà là vòng qua Túc Dương, đánh lén phía sau Bình Nhiêu, chặt đứt
đừng lui của Khương Thành Dực!”
Trong lòng Từ Tĩnh nhanh chóng tính toán, đánh lén Bình Nhiêu tu