XtGem Forum catalog
Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322584

Bình chọn: 10.00/10/258 lượt.

hi một chút, có cảm giác đã cố gắng dồn nén sự

kích động trong lòng.

“Tỷ sẽ cùng

Trang Bích Lam quay về Giao Châu, muội đã biết hết rồi… có đúng không?”

Tỷ tỷ thận trọng gặng hỏi tôi, ánh mắt long lanh như sắp khóc. Y phục

màu nâu nhạt khiến cho khuôn mặt của tỷ tỷ lại càng thêm nhợt nhạt.

Trang Bích

Lam không tiếc hy sinh tất cả, cuối cùng đã có thể cướp lại tính mạng

của tỷ tỷ từ tay Diêm Vương về, nhưng sau lần bị thương nghiêm trọng đó, sức khỏe của tỷ tỷ giảm sút đi đáng kể. Tôi chưa từng nhìn thấy Nam Nhã Ý gầy gò nhợt nhạt như lúc này bao giờ.

“Muội đã hiểu.” Tôi mím chặt môi, nắm chặt bàn tay gầy gò của tỷ tỷ rồi thì thầm nói: “Muội rất ổn, tỷ tỷ hãy giữ gìn sức khoẻ.”

Nam Nhã Ý gật đầu, tỷ tỷ nhìn tôi cười trong nước mắt chan hòa đôi bờ mi.

Lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía ngoài, một chiếc xe ngựa

cùng với hơn mười người đàn ông mặc đồ kỵ binh tiến từ phía Tây lại gần. Ánh mắt của bọn họ ngay tức khắc tập trung về phía Trang Bích Lam,

khuôn mặt tỏ ra vui vẻ và kinh ngạc.

Những ám vệ âm thầm mai phục bên ngoài lặng lẽ và nhanh chóng tập trung vào trong sân viện, đứng chặn trước mặt mấy người kia.

“Công tử.”

Những người

đến đón Trang Bích Lam liên tiếp gọi chủ nhân, nhìn thấy mấy ám vệ kia

xông ra chặn đường, mấy môn đệ nhà họ Trang đã theo Trang Bích Lam vào

sinh ra tử nhiều năm nay đồng loạt rút kiếm, rõ ràng chuẩn bị xông vào

tấn công kẻ địch.

“Khoan đã.”

Trang Bích Lam lên tiếng ra lệnh, đưa tay ra xua nhẹ rồi lặng lẽ quay sang nhìn Đường Thiên Trọng.

Mấy môn đệ nhà họ Trang vẫn chưa an tâm, tiếp tục giữ vững trận thế, thận trọng quan sát từng cử động của đối phương.

Mấy người ám vệ cũng quyết không chịu nhún nhường, nắm chặt binh khí trong tay chuẩn bị áp sát tấn công. Kiếm rút đã khỏi vỏ, họ sẵn sàng xông lên.

Tôi và Nam

Nhã Ý nắm chặt tay nhau, cả hai cùng quay sang Đường Thiên Trọng bằng

ánh mắt căng thẳng, thật sự không thể lường được nếu như ngài thay đổi ý định lúc này, hai bên xông vào đấu nhau thì sẽ xảy ra cuộc tranh chấp

kinh thiên động địa đến mức nào nữa.

Còn Đường Thiên Trọng đang nhíu chặt đôi mày nhìn thế cục diễn ra trước mặt mình, im lặng một hồi lâu.

“Hầu gia.”

Tôi bất giác gọi ngài, giọng nói có hơi khàn.

Đường Thiên Trọng quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại cau mày, nhưng dần dần lui về sau một bước rồi nói: “Trang công tử, xin mời.”

Tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng, bàn tay của tôi và Nam Nhã Ý đang nắm chặt nhau cũng từ từ buông lỏng.

Trang Bích Lam tiến về phía trước vài bước, đưa tay về phía Nam Nhã Ý rồi nói: “Nhã Ý, chúng ta đi thôi.”

Nam Nhã Ý gật đầu, thì thầm, khẽ khàng nói với tôi. “Tỷ đi nhé, Thanh Vũ, hãy bảo trọng.”

Tôi đáp lời, nhìn Trang Bích Lam đưa tay nắm chặt lấy Nam Nhã Ý, lặng lẽ đưa mắt

liếc qua khuôn mặt tôi, rồi từ từ đi về phía trước. Bỗng nhiên tôi chẳng thể nào kiềm chế được, lớn tiếng gọi tên: “Trang Bích Lam.”

Trang Bích Lam quay đầu lại, đôi mày khẽ cau lại nhìn tôi, ánh mắt hơi ửng đỏ.

Không biết

bắt đầu từ lúc nào, Đường Thiên Trọng đã bước tới cạnh bên tôi, lặng lẽ

ôm chặt lấy đôi vai tôi, hiển nhiên là không cho tôi tiến lại gần.

Tôi sụt sịt

rồi mỉm cười nói: “Nhã Ý tỷ tỷ từng nói với muội rằng hy vọng trong hai

người bọn muội, ít nhất cũng có một người được hưởng hạnh phúc. Muội hy

vọng… tỷ tỷ có thể được hạnh phúc. Hãy chăm sóc tỷ tỷ thật cẩn thận.”

Nam Nhã Ý

nhìn về phía tôi, dòng nước mắt lại không kìm nén được mà lăn dài trên

má, tỷ tỷ vội vã quay đầu sang chỗ khác, lấy khăn che mặt lại, không để

cho tôi nhìn thấy được sự thương cảm của bản thân.

Trang Bích

Lam vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Nam Nhã Ý, trầm tĩnh nhìn về phía tôi,

đôi mắt trong trẻo nhìn thấu tận đáy ánh lên bầu trời xanh biếc, dường

như lại là người con trai trẻ tuổi đứng lặng bên hồ sen bao năm trước.

Lồng ngực

tôi bức bối, còn tay chân thì mềm nhũn không chút sức lực, cảm thấy vô

cùng ngột ngạt, thế nhưng ánh mắt vẫn rung rưng nhìn về phía Trang Bích

Lam, chờ đợi câu trả lời của chàng.

Trang Bích

Lam đưa mắt nhìn về phía hoa đinh hương bay ngợp khoảng trời, khẽ mỉm

cười đáp: “Ta sẽ chăm sóc Nhã Ý thật tốt, cũng như… đã chăm sóc muội

ngày trước vậy.”

Tôi nấc nghẹn, chẳng thể nào nói thêm được gì nữa.

Đường Thiên Trọng đứng cạnh bên thì dường như lại thở phào nhẹ nhõm.

Trang Bích

Lam kéo tay Nam Nhã Ý đi về phía chiếc xe ngựa đón mình, vừa đi vừa quay sang dặn dò: “Món hạt sen nấu đường Nhã Ý làm thật sự rất ngon. Mỗi một hạt sen đều được bóc vỏ sạch sẽ.”

Nước mắt tôi trào khỏi khóe mắt, chỉ cố gắng kìm nén không để mình bật khóc thành

tiếng, cố gắng kiềm chế bản thân, nhìn xe ngựa hai người ngồi lên, dưới

sự bảo vệ của mấy môn đệ nhà họ Trang, càng đi càng xa, càng đi càng

khuất.

Gió đột nhiên mạnh lên, khiến cho tôi chẳng thể nào mở mắt ra được.

Hoa đinh hương vẫn bay ngợp khoảng trời, nhảy múa trong gió.

Người không

còn, mộng khó giữ, từ nay chỉ còn ánh nến đơn côi. Oán ly biệt, đến mùa

thu, khắp đình muôn ngàn đinh hương rơi rụng.

Khi về đến

phủ Nhiếp chính vương,