
vẫn chưa có kết giao. Nhớ rõ kiếp trước, cũng chính là hai tháng
này, cô từ Nguyễn Tư Nam nghe được tin tức Tần Chí có bạn gái, người này chính
là Chu Vân Song, sau đó bị cô đại náo một hồi giảo hợp, nhưng xem không khí
hiện tại của hai người này, Chu Vân Song quả thật có ý với Tần Chí, nhưng Tần
Chí hoàn toàn không có gì khác thường, thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn Chu
Vân Song một lần, hơn nữa, nếu như cô không đoán sai, Tần Chí hẳn là thích cô.
Như vậy... Tần Chí sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn
thay lòng đổi dạ như vậy? Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn Chu Vân
Song thực không tốt, không phải cô ta đã dùng thủ đoạn chứ?
Cơm nước xong, Chu Vân Song giúp Tần Chí thu dọn bát
đũa, còn muốn hỗ trợ rửa chén, lại bị Tần Chí lạnh lẽo "mời" đi ra.
Kết quả mông còn không có ngồi ổn, chợt nghe Lâu
Nghiêu Nghiêu lên cao tiếng nói: "A! Cô phải đi ?... Không thể ngồi lâu...
Nga, buổi tối còn phải cùng bạn trai hẹn hò... Nếu như vậy, tôi sẽ không giữ
cô, trên đường cẩn thận."...
Không có ngôn ngữ có thể biểu đạt tâm tình hiện tại
của Chu Vân Song, đối với khuôn mặt tươi cười đắc ý của Lâu Nghiêu Nghiêu, cô
quả thực là muốn cởi giầy đánh tới. Được đến kết quả mình muốn Lâu Nghiêu
Nghiêu phất phất tay, ngượng ngùng, loại chuyện trả đũa này, cô thật sự làm quá
thuận buồm xuôi gió. Chu Vân Song đương nhiên không muốn đi, nhưng Lâu Nghiêu
Nghiêu lớn giọng như vậy, tại phòng bếp Tần Chí khẳng định nghe thấy được,
chẳng lẽ cô còn có thể không biết xấu hổ mặt dày ở lại? Hoặc là cùng Lâu Nghiêu
Nghiêu cãi nhau? Làm được sao? Đem Chu Vân Song phẫn nộ đưa tới cửa, Lâu Nghiêu
Nghiêu mỉm cười lắc lắc tay.
"Thật sự là đa tạ cô khoản đãi." Khi nói
những lời này, Chu Vân Song gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng khách sáo." Lâu Nghiêu Nghiêu cười tủm
tỉm ngoéo tay, thấy Chu Vân Song không đến, cô đành phải ghé người tới bên tai
đối phương nói: "Cô nói xem, nếu như bởi vì câu dẫn ông chủ thất bại mà bị
khai trừ, công ty nào còn dám dùng cô?"
"Cô..." Chu Vân Song không dám tin mở to hai
mắt nhìn.
Lâu Nghiêu Nghiêu biểu tình thực vô tội nhìn cô:
"Có người từng nói với cô chưa? Có một vài người đàn ông của người khác có
thể chọc, nhưng có người đàn ông của một vài người không thể chạm vào, thật
ngại quá, người đàn ông này là của tôi, cô không thể trêu vào."
Nói xong lời cuối cùng một câu, sắc mặt cô đã hoàn
toàn lạnh xuống, biểu tình kia lạnh đến mức làm cho người ta đáy lòng phát
lạnh, chết cũng đều đã chết qua, còn có cái gì phải sợ? Ai dám cùng cô tranh,
cô liền cùng người đó liều mạng.
"Ken két" một tiếng, cửa sắt trước mặt Chu
Vân Song dùng sức đóng lại, Chu Vân Song nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại,
cô giống như, thật sự chọc một vào một người đàn ông không thể chọc... Nguyễn
Tư Nam căn bản chính là đào hầm cho cô nhảy vào, bộ dáng cô gái này có chỗ nào
giống như là không thích Tần Chí? Căn bản chính là đem đối phương xem thành độc
chiếm của mình, không chấp nhận được người khác mơ ước.
Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu lại, liền thấy Tần Chí đứng
ở cửa phòng bếp nhìn cô, mặt anh bởi vì có bóng che nên không thấy rõ thần sắc,
anh nghe thấy rồi... Anh nhất định nghe thấy rồi... Lâu Nghiêu Nghiêu không có
uy phong vừa rồi, tim đập thật nhanh, cô há miệng thở dốc, không biết nên nói
cái gì, làm chuyện xấu uy hiếp người, đây cũng không phải là lần đầu tiên,
nhưng chưa từng có khẩn trương quá như vậy, cuối cùng, cô quyết định phá vỡ im
lặng:
"Tần Chí, em..."
"Đừng đứng ở chỗ này, mắc mưa còn mặc ít như vậy
sẽ cảm mạo."
Tần Chí nói xong, xoay người vào phòng bếp, thật giống
như không có nghe thấy lời nói vừa rồi.
Một chút nhiệt huyết của Lâu Nghiêu Nghiêu bị những
lời này đánh không có bóng dáng, xông lên đạp anh một cước: "Tần Chí anh
quả thực chính là con heo."
Đột nhiên bị đá một cước Tần Chí không nói gì nhìn Lâu
Nghiêu Nghiêu hầm hừ chạy trốn, anh lại đắc tội với cô ở chỗ nào rồi? Chờ Tần
Chí thu dọn xong, mắc mưa lại tắm nước ấm,còn ăn uống no đủ, Lâu Nghiêu Nghiêu
đã nằm trên sô pha ngủ.
Cô ở trên sô pha cuộn thành một vòng nhỏ, giống như
một con mèo nhỏ, mũi nhỏ mặt nhăn, giống như có cái gì làm cô thấy phức tạp,
chiếc áo kia trừ phần ngực, vải dệt ở phần eo gần như trong suốt, quần đùi vốn
đã ngắn bởi vì cô cuộn người mà có vẻ càng ngắn, một phần lớn da thịt trắng như
tuyết lộ ở bên ngoài, cô liền không hề phòng bị ngủ trước mặt anh như vậy.
Cô giống như một chút cũng đều không có tự giác của
con gái, chẳng lẽ cô cho tới bây giờ vốn không có nghĩ tới, cùng một người đàn
ông độc thân bình thường cùng một phòng là một việc vô cùng nguy hiểm? Hay nên
nói cô quá yên tâm về anh, hoặc là nên nói... Cô căn bản là không coi anh là
đàn ông.
Tần Chí cười khổ một tiếng, xoay người ôm lấy Lâu
Nghiêu Nghiêu, xúc cảm bóng loáng mềm mại, áp chế tâm tư khác thường bốc lên,
Tần Chí đem Lâu Nghiêu Nghiêu đặt trên giường, sau đó giúp cô đắp một tấm chăn
mỏng.
Trong lúc Lâu Nghiêu Nghiêu còn chưa tỉnh lại, sau khi
bị đặt ở trên giường, cong cong thân mình,