
uý gia ư? Mai danh ẩn tích trà trộn vào hoàng cung để trả thù sao?"
Tới Long Hoàn cung, Vân Tấn Ngôn hất tay trái, tay áo vung tới khiến Lê Tử
Hà ngã lăn ra đất, hai tay đau nhói. Nàng nhịn đau muốn đứng dậy, nhưng
chân vừa động đã đau đớn như gân đứt gân gãy xương, gắng gượng mãi cũng
không thể động đậy, chỉ nhìn Vân Tấn Ngôn khinh thường cười nói với
nàng: "Trẫm cũng muốn xem nàng có thể giở trò gì, cuối cùng chỉ trộm tro cốt của hoàng hậu Quý gia? Bắt tỳ nữ của Quý gia? Đúng là buồn cười!"
Lê Tử Hà rũ mắt, không nói gì.
"Trẫm thấy nàng cũng là người có suy nghĩ chu toàn, sau này ở bên ta mỗi
ngày, cơ hội trả thù trẫm nhiều lắm, nàng thấy lời trẫm nói có lý
không?" Vân Tấn Ngôn đứng thẳng, nhìn Lê Tử Hà từ trên cao xuống.
Lê Tử Hà cười, xoa hai tay, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng là có lý."
Vân Tấn Ngôn nhướng mày, hai tay chắp sau lưng, nhìn kỹ mặt Lê Tử Hà: "Nàng không tò mò trẫm biết thân phận của nàng, đoán được kế hoạch của các
người bằng cách nào sao?"
"Không sao cả, thua chính là thua, ta nhận." Vẻ mặt Lê Tử Hà vẫn bình thản, hờ hững trả lời.
"Ha ha..." Vân Tấn Ngôn cười to, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: "Đúng là đồ đệ của Thẩm Mặc, tính tình cũng tương tự!
Thảo nào hắn xem nàng như trân bảo, có điều... nàng nói xem, nếu hắn nghe tin nàng được phong phi, liệu có vẻ mặt thế nào đây?"
Ánh mắt Lê Tử Hà lóe lên, rời mắt đi, chống người dậy thử cử động chân
nhưng vẫn đau nhức, cau mày, quyết định cứ ở yên vậy. Vân Tấn Ngôn chợt
tiến đến gần, khom người bế nàng lên, cười nói: "Thân thể gầy yếu thế
này đúng là khiến người thương tiếc, thảo nào Thẩm Mặc lại động lòng với nàng..."
Vân Tấn Ngôn vẫn quan sát sắc mặt Lê Tử Hà, thân thể
nàng hơi cứng ngắc, nhưng không trốn không tránh, cũng không phản kháng
giãy giụa, mặc hắn ôm đến bên giường.
"Thật ra trẫm rất tò mò,
môn hộ như Quý gia cũng sinh ra nữ nhi to gan cố chấp như nàng sao?" Vân Tấn Ngôn đặt Lê Tử Hà xuống, đầu ngón nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua mặt
nàng, mang theo hơi thở ấm áp, lướt quanh đường nét gương mặt, lướt qua
gáy rồi quẩn quanh xương quai xanh...
"Hoàng thượng muốn thị tẩm
Tử Hà ngay ư?" Lê Tử Hà mở mắt nhìn tấm mành minh hoàng trên đỉnh đầu.
Nằm ngửa trên giường, hai tay khuất sau tay áo đang siết chặt, cố gắng
kiềm chế cơn run rẩy, lời nói lại cực kỳ thờ ơ lạnh nhạt, còn mang theo ý cười giễu cợt.
Vân Tấn Ngôn dừng tay, con ngươi sâu thẳm nhìn
thẳng vào mắt Lê Tử Hà, đột nhiên cười khẽ: "Tử Hà? Lê Tử Hà... Quý Lê?
Dùng cái tên này, nàng muốn nói cho trẫm biết, nàng đến vì Quý Lê sao?
Cho nàng cái tên Lê phi, cũng không uổng nỗi khổ tâm dùng cái tên này
của nàng..."
Lê Tử Hà làm như không nghe thấy, quay mặt đi không nói gì.
"Bây giờ không nói cũng chẳng sao." Vân Tấn Ngôn đứng lên, cúi người xuống,
nắm lấy cằm Lê Tử Hà, ép nàng nhìn vào mắt mình: "Sau này, trẫm có rất
nhiều thời gian tìm hiểu nàng!"
Dứt lời, hất Lê Tử Hà ra, chắp tay sau lưng rời đi.
Lê Tử Hà thôi không ép mình giữ thân thể thoải mái nữa, mười ngón tay cứng ngắc duỗi ra từng ngón một, liếc nhìn ngọn đèn rung động bất chợt, ánh
mắt từ từ lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại trào dâng nỗi sầu bi mong
manh, nhưng lại biến mất ngay sau một cái chớp mắt. Nàng quay mặt đi,
vùi đầu vào gối.
Ba ngày sau, Vân Tấn Ngôn bất chấp sự phản đối
của chúng thần, cố ý phong ngự y Lê Tử Hà làm phi, ban thưởng Thần Lộ
điện, trong cung lại nổi sóng. Chuyện Thẩm Mặc là thế tử của Bình Tây
vương tiền nhiệm chưa lắng xuống, lại thêm chuyện một ngự y giả nam ẩn
trong Thái y viện, còn được phong làm phi sau một đêm, đúng là làm người ta cứng lưỡi. Cùng lúc đó, thế tử Thẩm Mặc giấu mình làm ngự y lại có
tin đồn bị bệnh không dậy nổi, Bình Tây vương vào cung xin chỉ, từ chức
ngự y, ở phủ đệ Bình Tây vương tại Vân Đô dưỡng bệnh.
Cần Chính điện sương khói lượn lờ, hai người ngồi xếp bằng trên giường thấp, tay cầm một quân cờ, nhìn bàn cờ không nói gì.
"Sao Hoàng thượng nhất định phải giữ lại Lê Tử Hà kia? Còn phong phi ngay
lập tức? Biết rõ cô ta là người Quý gia thì sao không giết luôn đi!" Vân Hoán vuốt râu mép, mỉm cười nhìn Vân Tấn Ngôn, đôi mắt lấp lánh ánh
sáng.
Dường như Vân Tấn Ngôn đang nghiên cứu ván cờ, không ngước
mắt lên: "Hoàng thúc sợ nàng hãm hại ta sao? Ha ha, chỉ là một tiểu nữ
tử mà thôi, sao có thể gây khó dễ cho ta? Về phần nạp phi, chắc hẳn thúc phụ cũng hiểu rõ nguyên do, còn hỏi ta làm gì?"
"Khụ khụ..." Vân Hoán giả vờ ho khan hai tiếng, không hiểu nói: "Vậy vì sao Hoàng thượng lại gây sự với Thẩm Mặc hết lần này tới lần khác? Hắn cũng không có ý
tranh quyền, khiêu khích hắn như vậy có lợi gì?"
Mắt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, không nói năng gì.
Vân Hoán thở dài thườn thượt: "Đúng là chữ tình đả thương người... Thẩm Mặc uổng là thần y, bệnh nặng của mình cũng bó tay không biết làm gì, nghe
nói ho khan suốt đêm, trên dưới phủ Bình Tây vương đều..."
"Vì
sao Hoàng thúc cứ nhắc đến hắn mãi vậy? Ta ghét hắn, chỉ vậy mà thôi."
Vân Tấn Ngôn đi một nước cờ, ngước mắt lên nói với vẻ không vui.
Vân Hoán quan sát sắc mặt của Vân T