
u người người cũng quỳ lạy, khi đó Hoàng hậu Quý gia là biểu tượng cho sự vinh sủng đến mức nào? Hôm nay dường như tất cả đã trở lại khởi điểm,
nàng lại vào hậu cung của Vân Tấn Ngôn, trước kia là duy nhất, hôm nay
là một trong, trước kia nàng yêu hắn, hôm nay nàng hận hắn.
Trịnh Dĩnh bị khóa trên hình giá, thân thể dơ bẩn nhưng hiển nhiên vẫn chưa
bị hành hình, nghe thấy tiếng người vội ngẩng đầu lên, đôi môi khô héo,
sắc mặt trắng bệch, vô cùng tiều tụy. Đôi mắt vốn còn lóe lên hi vọng
khi thấy Lê Tử Hà chợt tối sầm. Khi nhìn rõ Lê Tử Hà mặc nữ trang thì
đôi mắt trợn to, môi run rẩy không nói nên lời.
Thứ hấp dẫn ánh
mắt của Lê Tử Hà không là Trịnh Dĩnh khốn khổ chật vật, mà là ánh sáng ở phòng trong, nam tử ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ trắng như thể thứ tinh
khôi duy nhất, vẫn mỉm cười nhìn nàng.
Lê Tử Hà rũ mí mắt, liếc mắt nhìn chiếc roi bên cạnh hình giá, bước nhanh đến cầm lấy, giơ tay quất lên người ông ta.
"A! Ngươi..." Trịnh Dĩnh hét thảm một tiếng, bởi vì đau đớn mà sắc mặt đỏ
bừng, vết máu chạy dài từ vai trái kéo xuống bên phải, còn chưa nói được lời nào, mắt lại hoa lên, thêm một roi, chưa kịp la đã bị quất thêm roi nữa.
Cánh tay Lê Tử Hà, hạ xuống, vung lên, lại hạ xuống, bụi
bặm trong phòng cuộn lên, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Nàng đánh đến
mức bàn tay cũng đau rát, đánh đến mức nỗi hận trào dâng trong lòng,
đánh đến mức nước mắt ngập tràn...
Không phải vì Quý Lê, không phải vì Quý gia, chỉ vì Mộ Phiên Ngô.
Trong sương mù hiện lên gương mặt ngăm đen, nhếch môi cười với mình, gốc câu
ngô đồng vàng óng hiện ra, hắn kéo tay mình đặt trong lòng bàn tay: "Sau này ta sẽ bảo vệ muội."
Nhưng hắn nói con người sẽ thay đổi.
Vạt áo trắng tung bay trong gió lạnh, bóng lưng gầy yếu, khóe miệng mỉm
cười thê lương, đáy mắt ảm đạm bi thương. Thay đổi, thì ra đã thay đổi
từ lâu rồi, không còn là Tiểu Ngô chạy nhanh tránh cơn mưa, không còn là Tiểu Ngô thiện lương tinh khiết, không còn là Tiểu Ngô chỉ biết bảo vệ
Tiểu Vũ. Những thứ này, tất cả đều bởi vì kẻ trước mắt này!
Tay
bỗng dưng bị giữ chặt, nhát roi chuẩn bị vung lên bị một bàn tay ngăn
trở, trong mơ hồ thấy Mộ Phiên Ngô, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy
đáy, nụ cười trên mặt tản đi, thản nhiên nói: "Đủ rồi, ông ta đã hôn mê
rồi."
Bây giờ Lê Tử Hà mới phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt,
nước mắt đong đầy trong mắt rơi xuống, thấy Trịnh Dĩnh máu me đầm đề thì tay nàng run lên, roi rơi xuống đất, để lại một vệt máu.
Hoảng loạn rụt tay lại, xoay người định đi, Mộ Phiên Ngô lên tiếng: "Muội không có gì muốn hỏi ta sao?"
Lê Tử Hà đưa lưng về phía Mộ Phiên Ngô, nước mắt không ngăn nổi nữa được,
cố gắng nín nhịn nỗi nghẹn ngào, hít sâu một hơi, không thể kìm nén sự
nghi ngờ nơi đáy lòng, khẽ hỏi: "Tại sao?"
Mộ Phiên Ngô rũ mắt, cúi đầu, như thể đang trầm tư, không nói gì.
Lê Tử Hà đột nhiên xoay người, lau nước mắt, nhìn thẳng vào Mộ Phiên Ngô:
"Mưa rơi đồng ngô, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vướt bỏ, Ngô bảo vệ ngươi. . . . . Ngô đồng và mưa, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vứt bỏ, Ta bảo vệ
ngươi. . . . . . Huynh còn nhớ lời hứa dưới cây ngô đồng năm đó không?"
Mộ Phiên Ngô run lên, ngẩng đầu, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi môi tái nhợt không hề có sức sống, đột nhiên mỉm cười: "Năm đó? Lời hứa dưới
cây ngô đồng? Ha ha, ngươi cũng biết, nhiều năm đã trôi qua, ta vô cùng
hối hận tự trách, hối hận năm đó ngu không ai bằng, hối hận năm đó ngây
thơ nực cười. Ta thành toàn cho cuộc đời của ngươi, thế ai trả lại đời
này cho ta?"
Nỗi thất vọng hóa thành tuyệt vọng trào dâng trong
mắt Lê Tử Hà, hòa lẫn với nỗi đau đớn, ẩn khuất trong lớp sương mù, rũ
mắt nói: "Ta đã nói là sẽ giúp huynh... Vì sao huynh không tin ta?"
"Vì sao phải tin?" Mộ Phiên Ngô cười khẽ, chuyển động xe lăn, tránh ánh mắt của Lê Tử Hà: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Y đồng? Ngự y? Dựa vào cái
gì mà có thể diệt trừ thừa tướng cứu ta xuất phủ?"
"Cho nên huynh chọn Vân Tấn Ngôn?"
"Chim khôn biết lựa cành mà đậu." Mộ Phiên Ngô trả lời không chút do dự.
Lê Tử Hà nghẹn ngào, nàng không có lập trường phản bác lời nói của Mộ
Phiên Ngô, là nàng hại Mộ Phiên Ngô bị phạt trượng hình tàn phế, là nàng hại hắn bị bỏ ngoài thành, nhưng không thể tìm về. Nếu không phải vì
Trịnh Dĩnh, hắn đã không còn mạng sống, là do nàng phá hủy một cậu bé
tinh khôi, còn lập trường gì mà trách cứ chứ?
Khóe miệng nở nụ cười khổ, thay vì nói là Trịnh Dĩnh phá hủy Tiểu Ngô, không bằng nói do chính tay nàng...
Chớp đôi mắt đau nhức, Lê Tử Hà khẽ nói: "Nhưng nếu ta nói... thật sự có thể cứu huynh, huynh còn có thể... lựa chọn như vậy không?"
"Nếu?
Cõi đời này không có nếu." Mộ Phiên Ngô vẫn đưa lưng về phía Lê Tử Hà,
giọng nói bình thản, thậm chí mang theo vẻ lạnh lẽo, ánh sáng âm trầm
quẩn quanh bả vai suy yếu.
Lê Tử Hà cười tự giễu, bước chân vô
cùng nặng nề, lần thứ hai gặp Mộ Phiên Ngô, chắc hắn đã lựa chọn rồi
phải không? Thảo nào đêm đó Vân Tấn Ngôn tuyên nàng bắt mạch, thảo nào
hắn cố ý cầm tay nàng, nói rằng có thể so sánh với nữ tử, thảo nào hắn
thăm dò hết lầ