Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326211

Bình chọn: 10.00/10/621 lượt.

nói: "Cung điện này quá nhàm chán, nếu các ngươi có bản lĩnh giết trẫm, trẫm sẽ giữ lại các ngươi để xem các ngươi có thể làm trò gì. Thả các ngươi

ư? Đừng hòng!"

"A, nói đùa thôi mà, Hoàng thượng cần gì phải coi là thật?"

Lê Tử Hà nhẹ nhàng cười một tiếng, rời khỏi bàn tay đã buông lỏng của Vân

Tấn Ngôn, nhưng Vân Tấn Ngôn lại siết chặt, khóe miệng nở nụ cười xảo

quyẹt: "Theo trẫm thấy, ái phi vẫn nên an tâm ở bên cạnh trẫm thì hơn.

Sáng nay Bình Tây vương và Thẩm Mặc đã vào cung từ giã trẫm rồi."

Vân Tấn Ngôn dừng một lại thả tay xuống, nắm lấy eo Lê Tử Hà, vươn người

tới bên tai nàng, hơi thở ấm áp như có như không, khẽ nói: "Ái phi muốn

xuất cung, hình như khó càng thêm khó thì phải..."

Dứt lời, nhẹ

nhàng hôn lên vành tai Lê Tử Hà, hài lòng cảm thấy người nầng run lên,

chợt đẩy mình ra, trên mặt là vẻ bối rối quật cường.

"Ái phi cả đêm không ngủ, nghỉ ngơi đi." Vân Tấn Ngôn mỉm cười, chậm rãi để lại một câu, chắp tay sau lưng xoay người rời đi.

Mấy tên thị vệ âm thầm theo dõi Lê Tử Hà không ẩn nấp nữa, mà trực tiếp

đứng ngoài Thần Lộ điện. Bị Vân Tấn Ngôn uy hiếp như vậy, Lê Tử Hà không dám nữa tùy ý đến Trầm Hương điện, liền dồn sức tìm kiếm đan dược, kiếm cớ tới Cần Chính điện và Long Hoàn cung, đây là hai nơi Vân Tấn Ngôn

hay ở nhất, nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết gì.

Số lần Vân

Tấn Ngôn đến Thần Lộ điện càng thêm thường xuyên, thời gian cũng càng

ngày càng dài. Lê Tử Hà vẫn không đáp lời không để ý, hắn liền ngồi ở

bên, mỉm cười nhìn Lê Tử Hà đọc sách. Nếu Lê Tử Hà muốn khích hắn đi,

hắn sẽ làm như không nghe thấy gì, cũng cầm một quyển sách bắt đầu đọc.

Về lâu về dài, Lê Tử Hà không khỏi cảm thấy nhàm chán, Vân Tấn Ngôn ở đây, muốn ra ngoài là điều không thể, nhưng bất kể nàng làm gì, thêu thùa

gảy đàn đánh cờ, chỉ cần là chuyện có thể giết thời gian đều có thể để

lộ sơ hở, việc duy nhất có thể làm là đọc sách. Lật tới lật lui trong

Thần Lộ điện cũng chỉ có mấy quyển thi từ đơn giản, đã thuộc lòng từ lâu rồi. Nàng nhìn chằm chằm từng câu từng chữ, thời gian càng trôi lâu

hơn.

"Gần đây Hoàng thượng rất rảnh sao?" Lê Tử Hà đặt sách xuống, dằn nỗi giận nói.

Vân Tấn Ngôn cười: "Cũng không phải là rảnh, nhưng nghĩ đến ái phi, dù bận rộn hơn nữa cũng phải dành chút thời gian đến đây."

"Thần thiếp không chịu đựng nổi, để tránh tiếng oán hờn trong hậu cung, Hoàng thượng nên tới chỗ phi tần khác thì hơn." Lê Tử Hà thản nhiên nói.

"Trẫm thân là chủ một nước, ngay cả tự do thích ở cung nào điện nào cũng

không có sao?" Vân Tấn Ngôn vờ giận, sau đó lại cười nói: "Nhưng ái phi

thật biết đại thể, có phong phạm của mẫu nghi quốc gia..."

Mí mắt Lê Tử Hà run lên, làm như không nghe thấy, cũng cười theo, dịu dàng

nói: "Nếu Hoàng thượng sợ thần thiếp buồn bực, không bằng rút lệnh cấm

túc Diêu phi, để nàng rãnh rỗi có thể qua đây tâm sự với thần thiếp?

Cũng tránh cho thần thiếp phải chạy xa như vậy để đến Trầm Hương điện.

Hôm nay trời lạnh lắm, thần thiếp không sao cả, chỉ phiền mấy vị ngoài

điện cực khổ đi theo, thần thiếp không thể yên tâm."

"Nàng muốn Diêu nhi tới đây sao?" Vân Tấn Ngôn cất giọng hỏi.

Lê Tử Hà thành thật gật đầu.

"Vậy lúc nàng buồn bực có thể sai người gọi cô ta tới cũng được." Vân Tấn

Ngôn cười rực rỡ, đầu mày đuôi mắt đầu rạng rỡ, như thể mình và Lê Tử Hà là một đôi phu thê ân ái thực sự.

Lê Tử Hà rũ mí mắt, dịu dàng nói: "Tạ ơn Hoàng thượng."

Dù hắn có tâm tư gì đi nữa, mục đích của mình đã đạt được.

"Đúng rồi, có người muốn gặp nàng, trẫm đã đồng ý rồi." Vân Tấn Ngôn đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt nói với Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà nhướng mày, cũng đoán được sơ sơ, thản nhiên nói: "Hoàng thượng

đã đồng ý rồi, còn nói với ta làm gì nữa? Cứ bảo huynh ấy đến thẳng đây

luôn đi."

"Trẫm về Cần Chính điện trước." Vân Tấn Ngôn nhướng mày, đặt sách xuống rồi rời đi.

Lê Tử Hà nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, màu tuyết vẫn bao phủ khắp

nơi, tan được một lúc lại có thêm trận mới. Suốt một ngày, những chỗ

không có ai dọn dẹp gần như đóng cao đến nửa người, dưới ánh mặt trời

như cát mịn phát sáng lấp lánh.

Lúc Mộ Phiên Ngô tới đã gần hoàng hôn, mặt trời màu da cam lơ lửng ở đằng tây, tô điểm chút màu sắc cho

gương mặt tái nhợt cửa hắn. Một mình hắn ngồi trên xe lăn ở ngoài điện,

không chịu đi vào.

Lê Tử Hà tiện tay tìm một chiếc áo choàng, ra ngoài vẫn thấy rùng mình.

Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.

"Ta... tới từ giã." Cuối cùng Mộ Phiên Ngô phá vỡ sự tĩnh lặng, nheo mắt nhìn mặt trời chiều đằng xa, khẽ nói.

Lê Tử Hà gật đầu, không muốn tỏ vẻ gì cả, gật đầu: "Ừ, tạm biệt."

Cơn gió khẽ khàng trở nên mạnh hơn chút, thổi vù tới, mang theo hơi tuyết

lãnh lẽo ập tới. Lê Tử Hà liếc thấy tay Mộ Phiên Ngô run lên theo cơn

gió, cởi áo choàng trên người phủ lên tay hắn, ngồi xổm xuống buộc lại,

mỉm cười nói: "Đi đi, trời lạnh lắm."

"Trịnh Dĩnh chết rồi." Mộ

Phiên Ngô đột nhiên lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng len lỏi vào tai Lê Tử Hà theo cơn gió, khiến động tác trên tay nàng hơi dừng lại, sau

đó lại nghe hắn nó


Old school Swatch Watches